
“Ta nói này, ở đây ta không quen nhất chính là thức ăn đấy.”
Tang Hoằng Dương giơ đũa lật qua lật lại một hồi, “Muội xem, lầu Văn Nhạc được
coi là ăn được nhất Trường An vậy mà món ngon nhất nơi đây quanh quẩn cũng chỉ
là mấy thứ thịt bò luộc gì gì đó. Dạo này mồm miệng ta nhạt thếch. Chán nhất
là…”, khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn lại, “ngay cả trứng gà bọn họ cũng chỉ có
trứng luộc.”
“Ha ha!” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười nhìn hắn đang oán thán, “Nếu
như huynh không ngại phải chờ thì để muội tự mình đi làm vài món nhé.” Hôm nay
tâm trạng nàng rất tốt nên cam tâm tình nguyện xuống bếp nấu ăn.
“Thật sao, muội biết nấu ăn?” Tang Hoằng Dương sáng mắt.
“Con gái trẻ mà còn có người biết làm món ăn à? Hơn nữa hình như muội là… cảnh
sát đặc nhiệm.”
“Bớt xem thường người khác đi”, Lục Y phẫn nộ thay cho chủ
nhân, “Lão gia và Lộng Triều thiếu gia đều nói món ăn do chủ nhân nhà tôi nấu rất
ngon đấy.”
Hàn Nhạn Thanh ở nhà mới chỉ tự nấu nướng có mỗi một lần,
khi đó Lục Y còn chưa được bán về Tiêu phủ nên cô cũng chỉ được nghe kể về tài
nghệ nấu nướng của chủ nhân, nhưng giờ Hàn Nhạn Thanh bị nghi ngờ, cô là tỳ nữ
nên tất nhiên phải ra mặt bảo vệ. Hàn Nhạn Thanh thản nhiên nói, “Chỉ cần huynh
chịu chi tiền là được.” Câu nói này nghe rất kỳ lạ nhưng Tang Hoằng Dương cũng
là người thông minh, biết nếu như không đưa tiền riêng thì nhà hàng sẽ không
cho khách tự mình làm món ăn, hơn nữa tửu lâu càng lớn thì càng như thế.
Qua gần nửa canh giờ, Hàn Nhạn Thanh mỉm cười trở lại, phía
sau là tiểu nhị đi theo mang món ăn. Mùi thơn nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng.
Chiêu Tài và Lục Y quả thực nhìn đến lồi mắt, lần đầu tiên
được thấy những món ăn đầy đủ hương sắc bày trên bàn, mùi thơm hấp dẫn khiến
người ta muốn ăn ngấu nghiến. Tang Hoằng Dương nhìn kỹ thì thấy một đĩa cánh gà
chiên, một đĩa bầu dục xào, còn có một đĩa đậu tứ quý xào lướt và một đĩa nộm
ngó sen trắng, chỉ chực muốn nếm thử.
“Ồ, tài nghệ vị phu nhân này thật giỏi”, tiểu nhị luôn miệng
khen nhìn Hàn Nhạn Thanh bằng ánh mắt như nhìn Quan Thế Âm Bồ tát phổ độ chúng
sinh.
“Vừa rồi tiểu nhân bưng thức ăn đi qua dưới lầu thì cả đại
đường an tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng cây kim rơi. Tất cả mọi người đều ngửi
thấy hương thơm từ món ăn do phu nhân nấu.”
Hàn Nhạn Thanh vênh mặt nhìn Tang Hoằng Dương, “Thế nào?”
Tang Hoằng Dương gắp một đũa nếm thử rồi giơ ngón tay cái
lên, “Không tệ, đầu bếp bình thường còn kém.”
“Tiểu thư.” Lục Y nhìn Hàn Nhạn Thanh vẻ đáng thương, muốn cầu
khẩn mà không dám. Hàn Nhạn Thanh bật cười, đang muốn nói “Ngồi xuống đi” thì
nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một thanh âm trầm trầm lãnh đạm, “Tang
công tử, tại hạ muốn cùng ngồi, không biết ý công tử thế nào?”
Hàn Nhạn Thanh chấn động, trong phút chốc cảm thấy vô cùng sợ
hãi, ý chỉ thân thể dường như chia làm hai nửa, một nửa bi thương pha lẫn vui mừng,
chỉ biết lẩm bẩm trong lòng, “Là y, là y”, một nửa khác cứ như lơ lửng giữa
không trung lạnh lùng nhìn xuống. Đây không phải lần đầu tiên linh hồn của nàng
và Trần A Kiều đi theo đường lối khác nhau, nhưng là lần đầu tiên cảm thấy hoàn
toàn hoảng sợ.
Người đi vào là một thanh niên mặc đồ tím, mặt mày tuấn tú,
đôi môi cực mỏng.
“Hoàng…” Tang Hoằng Dương cấp tốc dừng được tiếng kinh hô.
“Hoàng công tử”, Tang Hoằng Dương mỉm cười đứng lên, “Không dám nhận, không dám
nhận. Hoàng công tử nguyện ý là vinh hạnh của tại hạ.” Nói xong hắn cất giọng
căn dặn lấy thêm bát đũa.
Lưu Triệt nhướng mày, đi tới trước bàn ngồi xuống, hai người
theo sát phía sau, một vẻ oai hùng, một lại có chút nhu hòa, chính là Lý Cảm và
Dương Đắc Ý.
“Tiểu thư, tiểu thư!”, Lục Y thấy Hàn Nhạn Thanh vẫn ngồi ở
đó bất động, không hề đổi sắc thì hơi sợ hãi kêu khẽ.
“Vị này là?” Lưu Triệt lúc này dường như mới chú ý đến người
phụ nữ có dung nhan tươi trẻ ngồi bên. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng phấn, từ
trên xuống dưới thêu vô số hoa đào. Những bông hoa bắt đầu từ chéo áo đến ngực
thì chậm rãi mở ra, đến cổ áo thì cực thịnh, đến ống tay áo thì dần tàn lụi, ở
bất cứ chỗ nào cũng được thêu rất sống động, trông rất có thần. Tất cả như làm
nền cho nàng trở thành bông hoa đào đẹp nhất, làn da trắng ngần, tỏa sáng rạng
ngời. Bụng nàng nhô lên nho nhỏ, hiển nhiên đang mang thai. Tuy nàng tùy tiện
ngồi ở đó nhưng trên người lại toát ra một khí độ ung dung đến kỳ lạ làm người
khác nhìn vào cảm thấy lung linh.
Khí độ khó tả của Hàn Nhạn Thanh khiến cho Lưu Triệt nhiều lần
liếc sang, nhưng cũng chỉ là liếc mắt mà thôi.
“Tiểu nữ họ Trần”, Hàn Nhạn Thanh tỏ vẻ lãnh đạm, cố hạ thấp
giọng xuống trả lời, liều mạng áp chế phản ứng của linh hồn Trần A Kiều, thầm
kêu may mắn vì mình mang mặt nạ da người nên không để lộ ra những biến đổi trên
mặt. Cũng vì thế mà A Kiều lại cảm thấy đau thương, hai người vốn là thanh mai
trúc mã cùng lớn lên, lại làm phu thê suốt bao năm nhưng giờ nàng ta ở bên cạnh
mà Lưu Triệt vẫn không hề nhận ra.
“Ta mới vừa ở bên ngoài, nghe nói mấy tháng trước Thất thiếu
gia của Tang gia cứu được một phụ nữ nê