pacman, rainbows, and roller s
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211534

Bình chọn: 9.5.00/10/1153 lượt.

Na thay

đổi y phục con gái người Hán, mặc dù chưa phải xinh đẹp rực rỡ nhưng do mang

dòng máu ngoại tộc, nước da bánh mật, ngũ quan thanh tú nên cũng là một cô gái

quyến rũ.

“Ngươi không nhận ra rằng cô ấy thích ngươi sao”, Kim Nhật

Đan chọc chọc cánh tay Lưu Mạch, thì thào hỏi.

“Nhật Đan nói gì vậy?” Tai Lưu Mạch đỏ ửng lên. Mặc dù cậu

có tố chất nhạy bén nhưng còn quá nhỏ tuổi lại lần đầu tiên gặp phải chuyện như

vậy nên không khỏi luống cuống chân tay, đành cố gắng bình tĩnh giả bộ như

không biết.

Số phận đã định sẽ không có kết quả, nhưng làm sao người thiếu

nữ si tình có thể biết điều đó. Cô thừa hưởng tính cách dám yêu dám hận của người

Thân Độc nên không dễ dàng bỏ qua. Cô cản Lưu Mạch lại hỏi, “Ngươi thật sự là

không biết sao?”

Lưu Mạch lấy hết can đảm, nói, “Diễn Na, ta không thích cô.”

Cô tức thì rơm rớm nước mắt nhưng vẫn quật cường hỏi, “Tại

sao? Ta có chỗ nào không tốt chứ?”

“Không phải, cô rất tốt, thông minh, xinh đẹp, kiên cường”,

Lưu Mạch nhìn lảng đi. Khi kết cục đã sớm được định đoạt thì không bằng một đao

chia đôi đường đi cho thống khoái. “Chỉ đơn giản là ta không thích, ta cũng

không có cách nào để thích cô.”

“Tại sao lại có thể như vậy?” Thiếu nữ vẫn không chịu tin,

“Ta biết vì huyết thống của ta, ngươi nhất định không thể rước ta về làm chánh

thê.” Cô khẽ cắn răng, biết rằng cho dù ở Đại Hán hay ở Thân Độc cũng chẳng có

một người đàn ông nào có thể lấy mình làm chánh thê, chỉ đành dốc trọn vốn liếng,

“Ta nguyện ý làm hầu thiếp, nếu như…”, cô giống như chết đuối vớ được cọng rơm,

“nếu như cha mẹ của ngươi không đồng ý thì ta sẽ tự mình đi thuyết phục.”

Lưu Mạch cơ hồ không dám nhìn cô, “Không có tác dụng gì đâu,

vấn đề không phải cô đồng ý chịu thiệt thòi là có thể. Mẫu thân của ta hy vọng

ta thành thân với một người con gái mình thật lòng yêu, sống với nhau đến đầu bạc

răng long. Ta kính yêu mẫu thân của mình nên sẽ không làm trái ý người.”

“Cho nên, thê tử của ta sẽ chỉ là người con gái ta thích, ta

lại không thích cô. Nếu ta thích cô, tranh đấu vì cô thì ít nhất còn có một lý

do để chống đỡ. Ta cũng không thể thuyết phục được ngay chính bản thân mình.”

Diễn Na kinh ngạc, mắt ánh lên vẻ không thể nào tin nổi. “Mẫu

thân của ngươi là người con gái như vậy sao?” Cô khó nhọc cất tiếng hỏi, “Nghĩ

được như vậy thì bà ấy nhất định là người rất hạnh phúc. Phu quân nhất định rất

yêu bà.”

Lưu Mạch hơi chần chừ, mẫu thân hạnh phúc sao? Cậu thật sự

không dám khẳng định. Những năm gần đây, cậu đã quen với sự có mặt của cả phụ

hoàng lẫn mẫu thân trong cuộc sống, cũng dần quên đi những khúc mắc đã từng có.

Đối với mẫu thân thì người cũng không thể nào tay trong tay với một nam nhân

khác nữa. Nhưng khi phụ hoàng nắm tay người thì người có thật lòng tình nguyện

hay không, có cảm thấy hạnh phúc hay không? Lưu Triệt là một người rất si tình

mà cũng vô cùng bạc tình, đã có mẫu thân suốt bao năm qua mà vẫn còn tình cảm

sâu sắc ư? Hơn nữa tình cảm ấy có thể được định nghĩa là yêu sao? Cậu không thể

trả lời câu hỏi đó nên không thể làm gì khác hơn là mỉm cười, trịnh trọng nói,

“Mẫu thân của ta là người phụ nữ tốt nhất thiên hạ. Nếu cô gặp thì sẽ tự biết.”

Đường đi dẫu dài đến bao nhiêu cũng có điểm kết thúc. Khi

thành Trường An dần dần hiện ra trong tầm mắt thì đã là giữa năm, tháng Năm năm

Nguyên Đỉnh thứ ba rồi. Chuyến viễn hành này từ đầu đến cuối kéo dài tổng cộng

một năm hai tháng.

Đường Hạ cưỡi con ngựa cao lớn từ xa nhìn lại, thấy có một

đoàn người đang đứng ngoài trường đình ngoại thành Trường An, tựa hồ đang đợi bọn

họ trở về. Gần đến nơi, hắn liền biến sắc mặt, nhận ra Điển khách Ngũ Bị có phẩm

cấp cửu khanh còn đứng ở cuối cùng, còn trong số mấy người đứng hàng đầu thì hắn

chỉ nhận biết được sủng thần của thiên tử, Đại tư nông Tang Hoằng Dương, vị triều

thần hết sức ủng hộ việc đi sứ và thông thương lần này.

“Ca ca!” Một thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm thoáng chừng mười

ba mười bốn tuổi tay nâng xiêm áo chạy tới. Cô bé mặc y phục hoa lệ, ngay cả y

phục tơ lụa dâng cho quốc vương Thân Độc cũng không đẹp bằng.

Nhưng dường như là cô bé sợ ngựa, chạy đến cách bọn họ chừng

ba bốn trượng liền dừng lại, cặp mắt vẫn không che giấu được nét vui mừng.

“Công chúa điện hạ”, hai cung nhân đang vội vàng chạy theo

phía sau. Đường Hạ nghe thấy cách xưng hô như thế liền lập tức chấn động.

“Tảo Tảo”, Lưu Mạch cũng mừng rỡ, nhảy xuống ngựa rồi ôm chầm

lấy Lưu Sơ. Cậu không nhìn thấy ở phía sau, mặt mày Diễn Na đột nhiên tái nhợt.

“Tham kiến Hoàng tử trưởng điện hạ!” Hai cung nhân chạy đến

sau cung kính hành lễ.

“Đứng lên đi!” Lưu Mạch phất tay, chỉ nhìn về phía trường

đình, nơi mẫu thân đang chậm rãi bước tới.

Tiết Thực tung mình xuống ngựa, quỳ một chân xuống, lớn tiếng,

“Thần Tiết Thực, tham kiến Trần nương nương, tham kiến Hoàng tử trưởng điện hạ,

tham kiến Công chúa Duyệt Trữ.”

Đám kỵ binh mặc dù không biết thế nào nhưng quân lệnh nghiêm

minh, rầm rập nhảy xuống ngựa đồng thanh bái chào, thanh thế rung trời. Mọi người

trong thương đội cũ