
dễ nghe của một cô gái, “Ta muốn cái này”,
nói xong cánh tay thon thả của cô chỉ trúng vào thanh chủy thủ Lưu Mạch vừa chọn.
Ông chủ đứng đực ra, không biết xử lý thế nào. Lưu Mạch mỉm
cười, cậu vốn đã được mẫu thân dạy không nên tranh chấp với con gái, liền khoát
tay bảo thôi rồi rời khỏi cửa hàng. Cô gái kia vội vàng trả tiền, cầm thanh chủy
thủ, quay người hấp tấp đuổi theo, hô, “Người phía trước…” Cô do dự một lát rồi
nói tiếp, “Xin dừng lại!”
Lưu Mạch kinh ngạc quay đầu, hỏi, “Cô nói được tiếng Hán?”
Cô gái gật đầu, cô nói tiếng Hán tuy còn khó khăn, nhiều chỗ
bị sai nhưng quả thực là tiếng Hán, “Ta tên là Diễn Na.” Cô nói tiếp, “Mẫu thân
của ta là người Hán.” Cô phải ra hiệu thêm bằng tay, Lưu Mạch mới hiểu được. Có
lẽ là trong dòng người chạy loạn nhiều năm trước, mẫu thân của cô bị bán đến nước
Điền rồi chuyển tiếp tới Thân Độc.
“Phụ thân thích vẻ phong tình của nữ nhân người Hán nên mua
bà sung làm thiếp. Chế độ dòng dõi của Thân Độc rất nghiêm khắc, mẫu thân là phụ
nữ ngoại quốc nên bị xem thường nhất. Ta cũng bị phụ thân đối xử không ra gì. Mẫu
thân hoài niệm cố quốc, dạy ta tiếng Hán nhưng ta học nhiều năm vẫn không gặp
được một người Hán để nói chuyện.”
Lưu Mạch thương xót cho thân thế của cô, hỏi, “Cô muốn ta
giúp cô chuyện gì?”
Diễn Na ứa nước mắt, “Ngươi là thương khách Đại Hán?”
“Không phải”, Lưu Mạch lắc đầu, “Cô biết sứ đoàn Đại Hán tới
Thân Độc không? Ta chính là sứ giả của Đại Hán.”
“Như vậy”, trong cặp mắt diễm lệ của Diễn Na bùng lên một ngọn
lửa hy vọng, “Ngươi có thể”, cô khát khao nói, “mang ta trở về Đại Hán hay
không?”
“Thật ra thì, ta cảm thấy”, Lưu Mạch suy nghĩ một chút, “Cô
sống ở Thân Độc nhiều năm như vậy, đã quen thuộc nơi đây, cần gì phải trở về Đại
Hán. Dù ta không nhìn thấy dung nhan của cô nhưng nhìn vào mắt liền biết cô rất
giống người Thân Độc. Dòng dõi Thân Độc nghiêm khắc, chẳng lẽ Đại Hán lại
không? Cô tội gì khổ sở trở về Đại Hán để rồi lại chịu khổ?”
“Nhưng ta muốn nhìn xem một lần nơi mẫu thân của ta đã từng
sống”, Diễn Na ủ rũ, “Mẫu thân cho đến lúc chết vẫn hy vọng có thể về đến cố
hương.”
“A Trinh”, đằng xa, Kim Nhật Đan kêu lớn, nhìn sang bên này
thấy Diễn Na thì ngạc nhiên, “Người này là?”
Diễn Na nói lại lần nữa, Kim Nhật Đan nghe xong nhún vai,
“Ta cũng cảm thấy A Trinh nói có lý. Cô đang ở Thân Độc, dù tốt dù xấu còn có
phụ thân, trở lại Đại Hán sẽ chẳng có gì cả.”
Diễn Na mặt như đưa đám, hỏi, “Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Lưu Mạch nói, “Mười ba.” Kim Nhật Đan là mười lăm.
“Ta mười bốn tuổi, đã đến tuổi thành thân, nhưng các quý tộc
đều xem thường xuất thân của ta, chế độ họ lấy nhau cũng cực kỳ nghiêm khắc…”,
Diễn Na òa khóc.
“Nếu cô là con trai”, Kim Nhật Đan nói, “quay về Đại Hán
cũng không vấn đề. Đáng tiếc lại là con gái, sẽ có rất nhiều khổ ải không vượt
qua được.”
“Ngươi không nên xem thường con gái”, Diễn Na đỏ bừng mặt,
trợn mắt, “Chuyện nam nhân có thể làm được thì ta cũng có thể.”
Kim Nhật Đan cười mỉa, “Con trai cũng không khóc nhè như
cô.”
Diễn Na buồn bã cúi đầu, đưa thanh chủy thủ cho Lưu Mạch,
nói, “Ta thấy ngươi thích thanh chủy thủ này nên tặng cho ngươi.”
“Quân tử không đoạt vật người khác yêu thích”, Lưu Mạch lắc
đầu, “Ta chọn cái khác là được.”
“Hiếm khi ta gặp người cùng nước với mẫu thân, coi như là một
phần tâm ý của mẫu thân vậy.”
Lưu Mạch bất đắc dĩ, “Coi như ta mua từ cô.” Cậu trả tiền rồi
nhận lấy thanh chủy thủ.
“Sao ngươi lại thích thứ đồ vặt vãnh như vậy?”, Kim Nhật Đan
buồn cười nhòm vào.
“Đây là thứ mà ta định tặng cho muội muội”, Lưu Mạch cười
xòa, ngắm nghía thấy thanh chủy thủ rất tinh xảo, Lưu Sơ nhất định sẽ thích.
Kim Nhật Đan nhớ tới Công chúa Duyệt Trữ được muôn vàn sủng
ái trong cung Vị Ương kia, hỏi lại, “Thật không? Con gái yêu thích đồ vật sát
phạt như vậy cũng không hay lắm.”
“Tảo Tảo sẽ thích!” Lưu Mạch nói vẻ bao dung, “Kể từ sau khi
Quan Quân hầu qua đời, nó lại đâm ra thích mấy thứ này.”
Nấn ná trong đô thành của nước Thân Độc nửa tháng, chờ cho
thương nhân mua xong những thứ đặc sản của Thân Độc như răng ngà, hương liệu,
Đường Hạ bắt đầu tính toán hành trình trở về. Quốc vương Thân Độc sai người tới
nói cảm tạ ý tốt của hoàng đế bệ hạ Đại Hán, nguyện sẽ cử một đoàn sứ thần thăm
đáp lễ Đại Hán. Đoàn người ra khỏi đô thành phồn hoa, lần nữa tiến vào đại mạc.
Tiết trời đã vào đông, trên đại mạc mênh mông không thấy chân trời, Tiết Thực
phát hiện phía sau đội ngũ có một người liền hừ lạnh rồi phóng ngựa quay lại,
thì ra đó là một cô gái Thân Độc. Cô thấy hắn cũng không hề kinh hoảng, giao thủ
một lát đã bị Tiết Thực bắt được, hô lên, “Ta biết người của các ngươi”, rồi chỉ
vào Lưu Mạch và Kim Nhật Đan.
Tiết Thực ngạc nhiên, chuyện liên quan đến Hoàng tử trưởng
nên hắn không thể xử trí tại chỗ liền đem trở lại, ném xuống đất. Chiếc khăn
che mặt vừa rơi xuống, hiện ra một đôi mắt thăm thẳm quyến rũ, chính là Diễn
Na.
Lưu Mạch thúc ngựa tới, bất đắc dĩ thở dài, “Dĩ nhiên cô có
thể đi cùng.” Cậu xoay người lại, liếc sư bá và ti