
u hiệp uy danh nhất Đại Hán theo cùng thì đều chùn bước. Vì vậy, sứ đoàn
và thương đội cũng không gặp phải nguy hiểm gì, có chăng chỉ là đường đi vô
cùng cực khổ mà thôi.
Dần dà đã đến nước Điền, dân nước Điền mất nước nên nhìn bọn
họ bằng ánh mắt thiếu thiện cảm. Tuy nhiên uy danh của đại tướng Liễu Duệ triều
Hán năm trước tấn công Côn Minh còn vang dội, kỵ binh Đại Hán đi theo đao giáp
sáng ngời khiến bọn họ không dám vọng động.
“A Trinh, không nên suy nghĩ quá nhiều”, Tiết Thực thúc ngựa
đi tới bên cạnh Lưu Mạch, gọi tên của cậu.
Hắn nhìn vị hoàng tử trẻ tuổi, cảm thấy tương lai quốc gia
sau này được đặt vào tay cậu bé sẽ rất quang vinh. Đương kim Hoàng thượng quả
nhiên là vị quân chủ anh minh khi quyết định người kế vị. Lần đầu tiên hắn được
đến gần hoàng tử trưởng Lưu Mạch trong khoảng cách gần như vậy, quan sát qua suốt
mấy tháng, thấy khí độ, kiến thức, võ công của cậu đều cực kỳ xuất sắc.
Hắn nhớ lại người con gái xinh đẹp trong quân doanh Khâu Trạch
rất nhiều năm về trước. Lúc đó Lưu Mạch còn đang quấn trong tã lót, còn cô gái
kia… hắn thật ngốc, mãi mà chẳng nhận ra thân phận nữ nhi của nàng. Nghe nói ở
bên cạnh bệ hạ, Trần nương nương được đặc biệt ân sủng. Đấng quân vương tưởng
chừng chìm trong uy nghiêm bất khả xâm phạm cuối cùng cũng quay đầu lại, thấy
được chỗ tốt của Trần nương nương.
“Là người thuộc tầng lớp vương giả, không gì bằng nhận lấy một
lãnh thổ để gây dựng khí phách hào hùng. Nếu A Trinh cảm thấy không yên lòng
thì càng phải làm cho con dân trên lãnh thổ đó có cuộc sống yên ổn.”
Lưu Mạch cười rạng rỡ, “Đa tạ Tiết tướng quân, ta nhớ kỹ rồi.”
Ra khỏi Côn Minh đã là xứ người, Lưu Mạch nhìn lại cố hương,
trong lòng không quá lưu luyến. Khi cậu trở lại nơi đây sẽ càng trưởng thành,
càng có dũng khí đối mặt với số mệnh của mình.
Bọn họ mời một người dân bản xứ tinh thông tiếng Hán và tiếng
Thân Độc tên là Mạc Nạp. Mạc Nạp da dẻ đen nhẻm, dáng điệu không giống người
Hán nhưng rất hay nói. Hắn kể rằng muốn đến Thân Độc thì phải đi qua một ngọn
núi rất cao, rất cao, trên đời này không có núi nào cao hơn được nó. Ngọn núi
đó tên là…
“Himalaya”, Lưu Mạch thản nhiên nói.
“Đúng rồi”, Mạc Nạp ngạc nhiên nhìn cậu, “Vị tiểu công tử
này đã tới nước Điền rồi sao? Rất ít người Hán biết ngọn núi này.”
Lưu Mạch không đáp, hỏi ngược lại, “Có phải Thân Độc có một
con sông nổi tiếng tên là sông Hằng hay không?”
“Đúng vậy!” Mạc Nạp càng ngạc nhiên hơn.
Trong lòng Lưu Mạch hiện lên nỗi nghi ngờ. Thuở nhỏ cậu thường
ở cùng với mẫu thân, đã quen với việc mẫu thân biết nhiều hiểu rộng. Cứ cho rằng
mẫu thân có xuất thân cao quý nên tất nhiên có kiến thức rộng rãi, nhưng cậu ở
trong cung Vị Ương bao năm, được các vị tiên sinh uyên bác tới dạy bảo, song ví
như chuyện Thân Độc thì ngay cả Đông Phương Sóc cũng không biết, tại sao mẫu
thân chỉ một cô gái chốn thâm cung lại biết rõ ràng như nó ở ngay bên cạnh
thành Trường An?
Thân Độc cuối cùng đã xuất hiện trong tầm mắt. Lưu Mạch ngồi
trên lưng ngựa, từ xa đã nhìn thấy biên giới, một trận gió thổi qua cuốn bụi đất
bay lên mù mịt rồi bám vào người tạo thành một lớp xám mờ.
“Tới rồi”, Kim Nhật Đan thúc ngựa đi tới bên cạnh cậu, thở
phào nói, lúc này theo lịch Hán là tháng Chín năm Nguyên Đỉnh thứ hai.
Lưu Mạch tới Thân Độc mới biết ở ngoài Đại Hán phồn hoa còn
có những quốc gia cường thịnh khác. Đúng như lời mẫu thân của cậu, con gái Thân
Độc rất quyến rũ, mặc dù dùng khăn che mặt nhưng chỉ với đôi mắt lộ ra ngoài đã
có thể hút hồn người. Mạc Nạp phụng mệnh Đường Hạ đi tới chỗ quân coi cổng
thành truyền đạt ý của sứ đoàn và thương đội. Quân giữ cổng cũng chưa từng bao
giờ nghe về một nước lớn ở phương đông xa xôi nhưng nhìn vào khí độ, ăn mặc của
đoàn người cũng không dám chậm trễ báo lên Thượng ty rồi để bọn họ vào thành.
Đô thành Thân Độc đâu đâu cũng là cảnh phồn hoa, trên phố tấp
nập cư dân. Hai bên đường có các quầy bán hàng rong, nghệ nhân thổi sáo điều
khiển rắn khiến mọi người hoa cả mắt. Lưu Mạch liếc thấy Đường Hạ mắt nhìn thẳng,
khoáng đạt bước qua liền cười khẽ. Xem ra bổ nhiệm Đường Hạ vào chức vụ chính sứ
lần nay cũng là một quyết định sáng suốt của Ngũ Bị. Đoàn người ngủ lại tại lữ
điếm của Thân Độc, đợi diện kiến quốc vương Thân Độc. Qua bảy ngày, trong vương
cung truyền đến lệnh mời sứ giả Đại Hán vào diện kiến.
Quách Giải nói, “Ta sẽ giả trang đi theo.”
Có du hiệp đệ nhất thiên hạ bảo vệ cũng an toàn hơn, Đường Hạ
gật đầu đồng ý dù biết Quách Giải phần lớn là vì sư điệt. Lưu Mạch dở khóc dở
cười, “Chẳng lẽ các ngươi thật sự xem ta ngay cả chút chuyện này cũng làm không
xong.”
Cả ba đi theo người do Quốc vương phái tới. Vương cung Thân
Độc toát lên vẻ quyến rũ khác lạ, Lưu Mạch thầm than, dù phong cách khác nhau
nhưng không hề thua sự hoa lệ trong cung Vị Ương. Cũng không biết là vì quốc lực
của Thân Độc cường thịnh có thể so với Đại Hán hay quốc vương nước này thích xa
hoa lãng phí.
“Các ngươi tới từ Đại Hán xa xôi sao?” Trên ngai vàng, Quốc
vương thân thể hư nhược ngạo mạn h