
ng. Tuy thanh bội
kiếm của cậu không tên nhưng là quà tặng của Trường Tín hầu nên rất cứng cáp sắc
bén, chống đỡ thế đao của Kim Nhật Đan không lùi nửa bước.
“Hay!” Kim Nhật Đan thử được lực tay của Lưu Mạch, bất giác
lên tiếng khen ngợi. Đao vừa rút về lại vung lên, người xem không nhìn ra đường
lối chiêu thức mà chỉ cảm thấy thanh loan đao của Kim Nhật Đan chém khắp bốn
phương tám hướng, thân pháp Lưu Mạch lại trầm ổn như núi.
Lưu Mạch không đáp mà hỏi ngược lại, “Thân Độc có một môn võ
công mà khi thi triển té nước cũng không lọt phải không?” Cậu phản công bằng những
thế kiếm hiểm hóc, tức thì đẩy Kim Nhật Đan trở về thế phòng thủ. Người xem ồ
lên thán phục, Thân Hổ khẽ nhíu mày. Hắn nhận ra Lưu Mạch dựa vào công phu của
Triêu Thiên môn thì không hề bị nguy hiểm, nhưng một thiếu niên Hung Nô luyện
võ dựa vào sức mạnh hoang dã và ngộ tính của mình lại có thể chiến đấu ngang
tay với người của Triêu Thiên môn khiến hắn vẫn cảm thấy mất thể diện. Mặc dù
Lưu Mạch không phải là Triêu Thiên môn chính tông, thân phận của cậu đặc biệt
nên nhất định không có quá nhiều thời gian tập võ.
Trong lòng hắn bỗng nảy ra ác ý, có lẽ nên tìm thời gian huấn
luyện thêm cho cháu của mình một chút nữa. Hắn tưởng tượng đến vẻ mặt nhăn nhó
và bộ dạng kêu khổ thấu trời của Lưu Mạch thì khẽ mỉm cười.
“Làm gì đó?” Chánh sứ Đường Hạ của sứ đoàn choàng y phục lên
người rồi từ trong căn lều duy nhất bước ra, nghiêm mặt khiển trách, “Đi đường
đã cực khổ mà các ngươi còn muốn ẩu đả à? Còn các ngươi nữa, không có việc gì để
làm sao?” Hắn chỉ vào mọi người đang xem náo nhiệt, “Túm tụm lại ở đây mà hò
hét.”
Lưu Mạch và Kim Nhật Đan cười ha hả rồi cùng dừng tay. Đường
Hạ phất tay bảo, “Trần Trường Trinh, ngươi theo ta vào đây một lát.”
Lưu Mạch ngơ ngác một hồi mới kịp nhận ra là hắn đang gọi
mình. Cậu bất đắc dĩ thở dài, đi theo vào trong lều, chắp tay hỏi, “Đại nhân có
chuyện gì căn dặn?”
Đường Hạ chắp tay trầm ngâm một lát rồi quay đầu lại nghiêm
mặt, “Trần phó sứ, ngươi tuy nhỏ tuổi nhưng là thủ hạ của Ngũ điển khách. Đi sứ
phiên bang xưa nay ít khi dùng người mới.”
“Ta chưa từng nghe đến cái tên Trần Trường Trinh này, để tâm
quan sát mấy ngày qua thấy ngươi tuy nhỏ tuổi nhưng kiến thức khí độ đều bất
phàm.” Đường Hạ nói tiếp, “Nhưng chỉ vẻn vẹn như thế thì không thể nào thuyết
phục được Ngũ điển khách cho gia nhập sứ đoàn, hơn nữa còn là phó sứ chỉ thấp
hơn một mình ta.”
Lưu Mạch đáp tự nhiên, “Đường đại nhân thật tinh tế. Không dối
gạt đại nhân, đúng là Trường Trinh có người thân thích là chư hầu thế gia.” Đường
Hạ đã có nhận định, nếu phủ nhận toàn bộ thì ngược lại là không cao minh. Hơn nữa,
trên đời có vô số thứ bất thành văn, không phải lờ đi là có thể bỏ qua, tiết lộ
ra một chút, ngược lại còn có thể khiến vị cấp trên này dè chừng, sau này cũng
không vướng víu tay chân.
Dưới đèn, trong mắt Đường Hạ ánh lên một tia thấu hiểu, một
tia khinh thường, một tia hâm mộ rồi dần chuyển thành ôn hòa, nói giọng lễ độ,
“Thì ra là vậy, bản sứ biết rồi. Phía ngoài bão cát lớn, Trần phó sứ cũng là
người đứng đầu, nên cùng với ta ở lại trong lều nghỉ ngơi đi.”
“Không được”, Lưu Mạch mỉm cười từ chối, “Sư bá và tiểu cữu
cữu của ta đều ở bên ngoài, ta ra ngoài với bọn họ. Nếu không khi trở về, mẫu
thân sẽ trách mắng ta.”
Lúc vén mành lên đi ra khỏi lều, cậu còn nghe thấy Đường Hạ
nói với theo, “Trần công tử có thân thế hiển hách, lại là hậu bối của du hiệp
Quách Giải, công phu không tệ. Ngày sau thăng tiến thì đừng quên Đường Hạ nhé.”
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kim Nhật Đan đang ngồi trên cát
cầm bầu rượu tu ừng ực. Gã thấy cậu cũng chẳng hề để tâm, vẻ mặt hào sảng, “Uống
một ngụm không?” Gã tung bầu rượu cho cậu, “Đây là rượu mạnh Hung Nô nguyên chất
đấy.”
“Không”, Lưu Mạch cười đáp, tung bầu rượu trả lại rồi ngồi
xuống bên cạnh.
“Tại sao?” Kim Nhật Đan tỏ ý tức giận, “Ngươi khinh ta sao?
Trước khi có triều Hán, ta cũng từng là vương tử của một bộ lạc.”
Lưu Mạch bật cười, “Ta không thể uống rượu.”
Kim Nhật Đan đã từng nghe nói về chuyện Hoàng tử trưởng
không uống được rượu nhưng nhất thời không nhớ, nghe vậy liền gật đầu, “Ta
trách lầm ngươi.” Gã cười một tràng dài, “Ngươi là người thứ hai của triều Hán
mà ta bội phục.”
“Ồ?” Lưu Mạch tò mò hỏi, “Người thứ nhất là ai?”
“Tất nhiên là Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh”, Kim Nhật Đan khẽ
đáp, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, “Hồi đó hắn gặp ta ở Ngự mã giám, ta cãi nhau với
hắn thế mà hắn cũng không xử tội, ngược lại còn cho ta chăn ngựa. Chỉ tiếc trời
cao đố kỵ anh tài.”
Lưu Mạch nghe thấy cái tên đã lâu không được nghe ai nhắc đến
lại liền sửng sốt, “Ngươi không hận hắn sao? Chính hắn đã tiêu diệt Hung Nô của
ngươi.”
“Được làm vua thua làm giặc, có gì mà hận hay không hận”,
Kim Nhật Đan lại uống một hớp rượu, “Hơn nữa, nếu muốn hận thì phải hận chính
người Hung Nô đã giết phụ vương của ta.”
Trên đường đi, các toán phỉ sa mạc thấy đoàn người có hai đội
kỵ binh Khâu Trạch và Phiêu kỵ nổi tiếng tinh anh của Đại Hán hộ tống, cộng
thêm d