
khỏe cũng dần cải thiện.”
“Như vậy có thể trở về Trường An được chưa?”
Ngự y cũng không dám khẳng định, chắp tay nói, “Nếu cho xe
ngựa đi chậm một chút thì chắc có thể được.”
Lưu Triệt liền gật đầu, ra lệnh, “Chuẩn bị sẵn sàng, lập tức
hồi kinh.”
Y đột nhiên ra quyết định như vậy, Trần A Kiều liền hiểu
ngay. Đợt săn thú mùa xuân năm Nguyên Đỉnh đầu tiên này có thể được coi là cao
hứng mà đi, mất hứng mà về. Các loại chuyện phát sinh ngoài dự liệu của mọi người
xảy ra liên tiếp như đèn cù khiến không ai còn tâm tư đi săn. Song nguyên nhân
gây ra chuyện đại sự bắt đầu chỉ từ tư tình giữa biểu huynh muội Công Tôn Kính
Thanh và Công chúa Dương Thạch. A Kiều liền nói với mẫu thân là Công chúa trưởng
Quán Đào, xin bà quán thúc con cháu Trần gia không để dẫm lên vết xe đổ đó.
“A Kiều yên tâm đi”, Đại Công chúa trưởng ngẩng cao đầu, ngạo
nghễ nói, “Trần gia ba đời phú quý lại vừa được khôi phục thì làm sao giống như
loại nhà giàu mới nổi Vệ gia kia.”
Do ngự y đã căn dặn, lại có Công chúa trưởng Quán Đào đi
theo nên Lưu Triệt không để cho A Kiều ngồi chung ngự liễn với y mà bố trí một
chiếc long xa tiện nghi khác cho cả đại gia đình bên nàng.
Nàng ôm lấy Lưu Sơ, nói vẻ xót xa, “Đáng thương cho Kiến Nhi
vô duyên vô cớ chịu tội. Sơ Nhi không phải sợ, phụ hoàng sẽ làm chủ cho con.”
Lưu Sơ trong lòng nặng trĩu, gật đầu hỏi, “Phụ hoàng sẽ xử
trí Dương Thạch và Lưu Cứ thế nào đây?”, trên khuôn mặt vẫn còn có nét lo lắng.”
Đi sau long xa của Trần nương nương chính là xa giá của Công
chúa Dương Thạch. Thị nữ mới pha trà, run rẩy dâng lên mời, “Công chúa uống một
ngụm đi.”
Lưu Vân quay đầu đi chỗ khác, trên đầu cô còn băng bó lụa trắng
trông thật ghê sợ. Mấy ngày qua, sáng nào cô cũng soi gương, cảm thấy nghi ngờ
không hiểu tại sao mình lại có dũng khí lao thẳng vào cột nhà ở điện Phất Tô
như vậy, hoặc là tại sao đã đập đầu vào rồi mà vẫn không chết, để đến giờ còn
chịu đủ các loại đau khổ, chờ phụ hoàng phán định sinh tử.
Người ngồi trên ngự liễn trang nghiêm tôn quý kia là bậc đế
vương tối cao của nước Đại Hán đang hồi thịnh vượng, đồng thời cũng là phụ thân
của cô. Từ rất lâu rồi, cô luôn ước nguyện rằng y chỉ là phụ thân của mình, như
vậy sẽ không có cảnh đau khổ hiện giờ. Dần dần, cô gần như có thể hiểu được tại
sao năm xưa Trần hoàng hậu chỉ một lòng một dạ muốn có phu quân chứ không phải
là tâm ý đế vương. Từ long xa phía trước vọng lại tiếng cười đùa trêu chọc nhẹ
nhàng, cảnh vui vẻ hòa thuận như vậy khiến tâm can cô càng đau nhói.
Vì chiếu cố Trần nương nương, tất cả các long xa đều đi rất
chậm, mãi đến gần tối mới thấy cổng thành Trường An ở phía xa. Xa giá lộc cộc
vào cổng Chương Thành rồi chạy thẳng tới cổng tây Tư Mã của cung Vị Ương. Khi
đi qua cầu Bạch Ngọc, cửa cung đã rộng mở nhưng các xe ngựa đột ngột dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?”, Công chúa trưởng Quán Đào vén rèm lên hỏi, khí thế của vị
công chúa ba triều đại vô cùng uy nghiêm khiến các thị vệ đang đứng giương kích
không dám chậm trễ, quỳ một chân xuống bẩm, “Phía trước có người cản ngự liễn.”
Trong gió truyền đến chất giọng lanh lảng đặc biệt của hoạn
quan, nghe hổn hển đứt quãng, “Vệ hoàng hậu và Nhị hoàng tử có… ý… có thể giết…
Ở trên đường… bệ hạ hồi kinh… chôn giấu… Vu cổ.”
Hai chữ cuối cùng giống như một con dã thú ăn thịt người đột
nhiên xuất hiện, sắc mặt A Kiều tái đi, chén trà trên tay rớt xuống đổ nước ra
khắp toàn thân nhưng nàng vẫn không hề có cảm giác gì. Trên ngự liễn, thiên tử
tức giận đến cực điểm lại trở nên bình tĩnh, hạ lệnh, “Đào lên ngay lập tức.”
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, chỉ lát sau thì Mã Hà La đã chạy tới
báo đúng là đã đào lên được ba bộ người gỗ, theo thứ tự có ghi ngày sinh tháng
đẻ của Trần nương nương, Hoàng tử trưởng, và cả… Hoàng đế.
“Phụ hoàng”, Lưu Vân mặt trắng bệch, không quan tâm đến vết
thương trên trán, loạng choạng bước xuống xe định đi tới trước mặt Lưu Triệt
song bị lớp lớp thị vệ ngăn lại. Chỉ chưa đầy nháy mắt, hai người rõ ràng là
cha và con gái lại đột nhiên xa cách hơn cả những người xa lạ.
“Phụ hoàng”, Lưu Vân ngã xuống đất, gào khóc trong tuyệt vọng,
“Mẫu hậu không làm đâu. Người không thể làm như vậy.” Lúc này trông cô đã không
còn là công chúa Đại Hán mà chỉ là một tội nhân đợi chết.
“Trần A Kiều”, cô nhìn về chiếc long xa phía sau, oán hận
rít lên, “Ngươi dùng cách này hãm hại mẹ con chúng ta mà không thấy lương tâm cắn
rứt chút nào ư?”
A Kiều đang được cung nhân thay y phục, sắc mặt tái nhợt, lẳng
lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe vậy cười nhạt, vén rèm lên, đĩnh đạc,
“Ta có muốn đối phó với người khác cũng không thèm dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.”
Nàng chỉ nói đúng một câu rồi buông tay cho rèm che xuống, không buồn liếc mắt
nhìn lại người bên ngoài.
Lưu Triệt trầm giọng hạ lệnh, “Hộ tống Trần nương nương đi
đường vòng trở về cung Trường Môn.”
Mã Hà La vâng dạ rồi đích thân chọn một nhóm thủ hạ đắc lực
hộ tống long xa của Trần nương nương rẽ theo tường thành cung điện đi về phía
tây. Trần A Kiều trở về cung Trường Môn vẫn