
thì mừng rỡ như điên, “Cữu cữu, cữu cữu”, gã gọi toáng lên, nhào tới trước song
sắt, “Có phải người tới cứu cháu ra ngoài hay không?”
Gã thấy Vệ Thanh nín lặng rồi dần dần tỏ vẻ như đưa đám liền
chán nản, “Xem ra lần này cháu chết chắc rồi.”
“Ngươi đừng có như vậy”, Vệ Thanh cũng phiền muộn, hỏi,
“Ngươi ngẫm nghĩ cho kỹ xem có chút khả năng nào để gỡ tội hay không?”
“Cháu cũng không ngờ rằng chuyện lại tới mức độ thế này”,
Công Tôn Kính Thanh lẩm bẩm nói, “Cháu nhiều nhất chỉ muốn để cho con tiểu nha
đầu kia ngã ngựa, làm sao biết rằng Trần nương nương lại đang mang bầu rồi con
ngựa kia bỗng nhiên phát cuồng lên chứ, rõ ràng chỉ để kim đã bẻ đầu thôi mà.”
Vệ Thanh nhướng mày, “Ngoài gã người hầu tên là Trường Ngữ
vâng lệnh ngươi gài kim kia thì có còn ai đến phòng kho nữa không?”
“Đúng rồi”, Công Tôn Kính Thanh chợt bừng tỉnh, “Trần Hi
cũng sai người tới phòng kho. Trần Hi chính là người con thứ của Đường Ấp hầu.
Hắn còn tới nhà lao gặp cháu, nói cháu vu cáo Nhị hoàng tử là tự tìm đường chết.
Cữu cữu”, gã lo lắng nhìn Vệ Thanh, “Cứ biểu đệ có hận cháu không?”
“Thế là ngươi liền phản cung?” Vệ Thanh không khỏi nổi giận
mắng, “Hồ đồ, phạm phải chuyện này là hồ đồ thứ nhất, làm liên lụy Nhị hoàng tử
là hồ đồ thứ hai, cuối cùng phản cung lại càng hồ đồ. Bệ hạ trước giờ vẫn đa
nghi, ngươi nói xuôi nói ngược như thế lại càng đẩy Nhị hoàng tử vào tình cảnh
khó khăn.”
“Theo lẽ thì một tên hầu của Trần gia sẽ không dám làm thay
chủ nhân những chuyện này.” Vệ Thanh thầm suy nghĩ xem phải nhìn nhận thế nào
cho đúng. Hắn cảm thấy người của Trần gia sắp đặt chuyện lần này đúng là vô
cùng khôn khéo, giống như bủa một cái lưới lớn bao lấy Vệ gia rồi lạnh lùng
quan sát bọn họ cố gắng giãy giụa, cuối cùng đi tới bước diệt vong.
“Kính Thanh”, hắn khẽ bảo, “Ngươi không cần bảo vệ Dương Thạch
nữa. Nó đã đích thân đến đây nhận tội với bệ hạ rồi.”
Công Tôn Kính Thanh há hốc miệng, cuối cùng thở dài, “Bệ hạ
niệm tình cha con thì chắc sẽ bỏ qua cho nàng thôi.”
Lưu Mạch và Trần Hi đang đánh cờ ở Linh Lung các. Lưu Mạch cầm
một quân cờ, chợt hỏi, “Công Tôn Kính Thanh rốt cuộc có quan hệ như thế nào với
Lưu Vân?”
Quân đen và quân trắng trên bàn cờ tách biệt nhau, quân trắng
chiếm cứ các góc, linh hoạt đa dạng, vây khốn quân đen song quân đen có linh
khí át hẳn, đầu đuôi nối nhau, theo xu thế thì chỉ cần thêm mấy quân nữa sẽ có
thể tạo thành một con rồng lớn phá không bay đi.
Trần Hi im lặng, hạ quân cờ ngăn cản mới nói, “Xét theo đại
cục trước mắt thì đây chỉ là tiểu tiết mà thôi. Thần thấy điện hại chơi cờ
phóng khoáng nhưng chặt chẽ, nhất định không phải là người câu nệ tiểu tiết.”
Lưu Mạch khẽ mỉm cười, nhặt lên một quân khác, trầm ngâm
nói, “Ta chính là muốn vô số tiểu tiết đan xen với nhau, cuối cùng làm cho Vệ
gia không còn sức chống đỡ nữa.”
Quân cờ được hạ xuống như điểm mắt cho rồng, thế cờ liền dần
trở nên sáng sủa.
Trường Bình hầu Vệ Thanh tìm mãi vẫn không thấy tên đầy tớ của
phủ Đường Ấp hầu, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất ổn, thậm chí không kịp đến từ
biệt Dương Thạch công chúa đang dưỡng thương điện Minh Huy, vội vã chạy về Trường
An để ngăn cản Vệ hoàng hậu đang điên cuồng định một lần được ăn cả ngã về
không. Đến cuối cùng hắn mới phát hiện mỗi bước đi của bọn họ đều nằm trong
tính toán của đối thủ.
Trong cung Vị Ương ở thành Trường An.
Phủ Đình úy do Trương Thang phụ trách kín mít như bưng không
để Vệ gia dò được một chút tin tức. Vệ Tử Phu lo lắng cho con trai bị giam
trong phủ Đình úy, không có cách nào gạt đi được nỗi ưu tư trong lòng, dung
nhan ngày càng tiều tụy.
“Nương nương”, Thải Vi kêu lên thất thanh, nước mắt rơi lã
chã.
“Có chuyện gì?” Vệ Tử Phu cũng không để tâm, nhìn vẻ mặt đau
xót của Thải Vi thì tâm trạng xấu đi, lạnh giọng nói, “Có chuyện gì thì hãy nói
thực, nếu dám che giấu, bản cung sẽ không tha cho ngươi.”
Thải Vi bất đắc dĩ, đưa chiếc lược gỗ sau lưng ra, một sợi
tóc trắng mảnh mai quấn trên răng lược, trắng tuyền từ đầu đến cuối. Nàng ta ngẩn
ngơ nhìn một hồi lâu rồi cười đến xé lòng. Năm Kiến Nguyên thứ hai, bệ hạ còn ở
tuổi niên thiếu vừa gặp đã gỡ cây trâm cài tóc của Vệ Tử Phu rồi khen ngợi,
“Mái tóc thật đẹp.” Chưa bao lâu sau thì mái tóc đen từng hấp dẫn ánh mắt quân
vương đã dần nhuộm màu sương tuyết mà quân vương có quay đầu lại nhìn nàng ta
chăng?
“Nương nương”, Thải Vi lại la hoảng, “Người đừng cười như vậy”,
giọng nói không đành lòng.
Vệ Tử Phu bình tĩnh nhìn cô, yếu ớt, “Ngươi nói, có phải Trần
A Kiều cũng đã có tóc trắng hay không?” Người phụ nữ kia còn hơn nàng ta đến mấy
tuổi.
“À”, Thải Vi do dự một hồi mới đáp, “Có lẽ là có.” Cô luôn
có ấn tượng rằng Trần nương nương lúc nào cũng giữ nụ cười bình lặng nên có lẽ
thời gian in dấu trên nàng cũng chậm hơn người khác.
“Thôi đi”, Vệ Tử Phu thấy nản lòng khoái chí, “Giờ thì bản
cung chỉ cầu Cứ Nhi bình an, Thanh đệ bình an, Dương Thạch”, nàng ta hơi chần chừ,
“cũng sẽ bình an.” Cứ Nhi, rốt cuộc con sẽ ra sao đây?
Nhị hoàng tử Lưu Cứ ở trong phủ Đình úy, d