
Vệ Tử Phu.
Không biết từ lúc nào, tất cả các cung nhân đều đã lui ra. Vệ
Tử Phu nhìn đứa bé gái trong lòng Lý Giai một lát rồi quay đi buồn rầu, “Nếu đệ
đệ của nó còn sống thì tốt hơn nhiều.”
“Cái gì?” Nụ cười của Lý Giai dần tắt, nghi ngờ hỏi, “Mẫu hậu
nói gì?”
“Hôm đó”, Vệ Tử Phu nói giọng đều đều, “thật ra là Vệ Trường
sinh đôi nhưng bé trai vừa sinh đã mất.”
“Nhưng”, Lý Giai mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp, “tin tức
trong cung báo cho thần…”
“Chẳng qua là vì bản cung không muốn để cho Vệ Trường thương
tâm nên giấu đi.”
Thường nói nam nhi khó rơi lệ nhưng dù sao đó cũng là cốt nhục
của Lý Giai, là con trai trưởng của hắn. Lý Giai nghiến răng ken két, vành mắt
dần đỏ hoe.
“Nếu không phải tin tức của Trần A Kiều truyền đến, Vệ Trường
động đến thai khí thì làm sao xảy ra chuyện đó chứ?”, Vệ Tử Phu tiếp tục.
Lý Giai ngẩng đầu lên, “Ý của mẫu hậu là?”
“Khi Văn Đế còn tại vị thì Quán Đào công chúa vô cùng thận
trọng, đến khi Cảnh hoàng đế lên ngôi thì dần ngang ngược”, Vệ Tử Phu cười quỷ
quyệt, “Ngươi cũng đã biết?”
“Ý của nương nương là?” Lý Giai thất thanh kinh hô, “Điều
này sao có thể?”
“Hưng suy của Vệ gia đã trói chặt một chỗ với Lý gia”, Vệ Tử
Phu cười khẽ, “Bệ hạ sẽ tin phụ thân ngươi biết chuyện. Hơn nữa, chúng ta cũng
không phải là không có phần thắng. Hiện giờ bệ hạ ở trên Thượng Lâm Uyển, sa
vào nữ sắc. Bên quan văn, phụ thân ngươi là thừa tướng, tay cầm triều cương.
Bên quan võ, Trường Tín hầu không có ở trong nước, Trường Bình hầu cùng Quan
Quân hầu có uy vọng trong quân đều là người Vệ gia chúng ta.”
“Những lời này, ngươi chuyển tới phụ thân của ngươi để ông
ta tự quyết định.”
Thừa tướng Lý Thái cáo ốm không ra ngoài mà ở trong phủ ngẫm
nghĩ về lời của Vệ hoàng hậu. Không thấy được mặt đứa cháu kia, ông ta đương
nhiên có chút thương tâm nhưng ông ta cũng không chỉ có một đứa cháu, chỉ là nó
có huyết thống hoàng gia nên tôn quý hơn một chút mà thôi.
Ông ta muốn nhổ toẹt vào lời của Vệ Tử Phu truyền đến, thực
đúng là cách nghĩ của phụ nữ. Đương kim Thánh thượng sáng suốt oai hùng, tại vị
hơn hai mươi năm, bình định Hung Nô, mở rộng lãnh thổ quốc gia, phát triển kinh
tế, đất nước thái bình, dân chúng yên ổn làm ăn, uy vọng quá lớn, há lại dễ
dàng bị lật đổ? Ông ta kế nhiệm Công Tôn Hoằng, ở bên Thánh thượng nhiều năm
nên đã nhìn thấu mọi đường đi nước bước của quân vương. Y tuy sa vào nữ sắc
nhưng chưa từng lơi lỏng chuyện triều chính.
Tuy nhiên Vệ hoàng hậu nói cũng có chỗ đúng, ví dụ như bệ hạ
vô tình. Nếu Vệ gia sụp đổ thì bệ hạ sẽ không bỏ qua cho ông ta, nhưng Vệ gia
muốn đấu cứng thì chỉ sợ sẽ sụp đổ nhanh hơn, như vậy ông ta phải làm sao để tự
bảo vệ mình?
Ông ta vốn định làm như không biết chuyện, nhưng Vệ Tử Phu
như người sắp chết đuối nên dù chỉ là một cọng rơm cũng cố bám chặt lấy, bóp chết
luôn hy vọng đó của ông ta, hôm nay xem ra tất cả chỉ là một kết cục bi thảm.
“Nếu nghiến răng chịu đau vứt bỏ con mình?” Nghĩ tới đây, ông
ta chợt giật bắn mình.
Trường Bình hầu Vệ Thanh vội vã chạy về Trường An, ngang qua
phủ đệ của mình cũng không vào mà tiến thẳng tới cung Vị Ương, nghe Vệ hoàng hậu
nói xong thì nhắm mắt, thở dài, “Hồ đồ!”
Vệ Tử Phu gằn giọng, “Nếu Cứ Nhi không còn, Vệ gia cũng coi
như xong. Trái cũng không được, phải cũng không xong, vậy thì chi bằng đánh cuộc
một lần may ra còn có cơ hội.”
“Trương Thang làm gì dám để một hoàng tử chết ở trên tay hắn?”
“Tuy không chết nhưng chỉ cần bị thương hay tàn phế thì Vệ
gia cũng không còn cơ hội rồi.”
“Tam tỷ”, Vệ Thanh lắc đầu, “Từ nhỏ đến lớn tỷ vẫn luôn
thông minh có chủ kiến nhưng hễ cứ động đến Cứ Nhi là lại thành ngu ngốc.”
“Tỷ muốn làm phản, vậy đệ hỏi tỷ chúng ta lấy binh lực đâu
ra?”
Vệ Tử Phu chần chừ, “Không phải là có Thanh đệ…?”
“Đệ từng cầm quân, bọn họ sẵn sàng vứt bỏ tính mạng, bừng bừng
nhiệt huyết theo đệ xua đuổi giặc Hồ, bảo vệ núi sông Đại Hán. Tỷ thử nghĩ xem
liệu bọn họ có theo đệ đi giết hoàng đế của mình?”
“Huống chi, bệ hạ vốn là quân chủ anh minh. Y xử trí Vệ gia
chúng ta trên Thượng Lâm Uyển, tỷ tự hỏi có thật y không đề phòng chúng ta?
Không nói những thứ khác, chỉ riêng quy chế phát binh của nhà Hán thôi thì đã
khó rồi, nhất định phải có binh phù mới được.”
“Chẳng lẽ”, Vệ Tử Phu dần tuyệt vọng, “Chúng ta chỉ có thể
ngồi chờ chết sao?”
“Khi Dương Thạch dùng máu để khuyên can thì chắc lòng bệ hạ
đã dao động”, Vệ Thanh thở dài, “Nhưng hôm nay…?” Hắn chậm chạp lắc đầu, “Nương
nương, tỷ đã vứt bỏ cơ hội sống sót mà Công chúa dùng tính mạng đổi lại mất rồi.”
Cuối tháng Ba xuân năm Nguyên Đỉnh đầu tiên, Lưu Triệt ở Thượng
Lâm Uyển nhận được tấu chương do thừa tướng Lý Thái cho khoái mã truyền đến thì
giận tím mặt, xô đổ ngự án trong điện Phất Tô. Khi trở về nội điện, Trần A Kiều
nhận thấy y sắc mặt âm trầm liền tò mò hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Lưu Triệt không trả lời, hỏi ngự y đang hầu hạ bên cạnh, “Sức
khỏe nương nương hiện giờ thế nào?”
Viên ngự y râu tóc bạc trắng cân nhắc một chút rồi đáp, “Dạo
này điều dưỡng thích đáng nên sức