
ở Thượng Lâm Uyển, Tảo Tảo đã hỏi thiếp có trách nó
hay không, thiếp trả lời nếu như nhất định phải mất đi thứ gì đó thì cần phải
quý trọng những điều mình đang có.”
“Vệ Trường và Lưu Cứ không phải con của thiếp, nhưng lại là
con của bệ hạ.” Nàng nhìn Lưu Triệt, nói tiếp: “Bệ hạ hôm nay có ác tâm thì sau
này xin chớ hối hận, lại càng không thể trách thiếp.”
“Gieo hạt giống dưa vàng,
Dưa mọc đều xanh mướt.
Chăm tỉa thì dưa tốt,
Cắt trụi khiến dưa tàn,
Có thể hái ba lần,
Hái bốn lần trơ gốc.”[1'>
[1'> Bài Hoàng thai qua từ (Bài viết về hạt giống dưa vàng).
Lưu Triệt nghe nàng ngâm nga, một chút nhu tình vẫn dằn tận
đấy lòng rốt cuộc cũng được khơi gợi. “Kiều Kiều”, y âu yếm gọi rồi hôn nàng, A
Kiều để mặc, thoáng cười vẻ không đành lòng. Nàng cầu tình cho đối thủ Vệ gia
thì Lưu Triệt tất nhiên sẽ nghe theo. Lúc này Lưu Triệt có lẽ đã không còn là một
Hán Vũ Đế lòng dạ ác độc quyết đoán trong lịch sử, còn nàng chẳng qua chỉ thúc
đẩy y mà thôi.
Nàng chọn cách làm như vậy, cố nhiên do mình là người đến từ
thời hiện đại có lương tâm muốn mọi việc đều được công bình chính đáng, nhưng
cũng có nguyên nhân là lo lắng về thế cục ngày sau của Trần gia. Nếu Vệ gia
hoàn toàn suy sụp, Trần gia độc quyền thì chẳng biết ngày nào lại tái phát chuyện
đế vương nghi kỵ, chi bằng để cho Vệ gia còn đường sống nhưng mất đi thế lực
nghiêng trời.
Vệ Tử Phu mất ngôi vị hoàng hậu, Lưu Cứ cũng đã mất gần hết
sức ảnh hưởng, nàng tất không thể một lần nữa ngăn cản Lưu Mạch lên ngôi thái tử.
Nàng hiểu rõ con trai mình, đối xử với người thân thì ôn hòa, còn với người
khác thì thủ đoạn vô cùng. Từ xưa tới nay, những ai ngồi lâu trên ngôi vị thái
tử thường ít có kết quả tốt, thế nên nàng dùng hết khả năng lưu lại một đối thủ.
Nếu có thể làm cho Mạch Nhi phân tâm thì có lẽ ngày sau khi cha con đối lập,
tình thế sẽ hòa hoãn hơn nhiều.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt hỏi, “Nàng không cầu tình cho Vệ Tử
Phu sao?”
Nàng nghiêm nghị đáp, “Thiếp không cầu tình thay cho Vệ Tử
Phu.”
Ngày hôm sau, điện Tuyên Thất truyền ý chỉ, Hoàng hậu Vệ Tử
Phu phạm án Vu cổ, phế truất ngôi vị, nộp lại ấn tín, ra khỏi điện Tiêu Phòng.
Công chúa Dương Thạch và Công Tôn Kính Thanh hãm hại Công chúa Duyệt Trữ, người
trước phế làm thứ dân, người sau ban cho được chết. Thái bộc Công Tôn Hạ không
biết dạy con, tước hết quan lộc, cách chức làm thứ dân. Thừa tướng Lý Thái cách
chức làm thứ dân, Triệu Chu lên làm thừa tướng. Những người còn lại đều bị xử
nhẹ, không liên luỵ đến phạm vi quá rộng.
Triều thần vốn cho rằng dựa theo tính tình trước đây của Lưu
Triệt thì vụ án Hoàng hậu Vu cổ gây sóng gió một thời này nhất định phải bị tắm
trong biển máu, không ngờ lại được cho qua nhẹ nhàng như thế, ai nấy đều ngạc
nhiên. Song Vệ gia mất hoàng hậu cũng coi như đã đổ, không còn khả năng khôi phục.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt hướng về Trường Môn, ngày xưa là lãnh cung, hôm
nay đông như trẩy hội.
Hoàng hậu Vệ Tử Phu đang chơi đàn ở điện Tiêu Phòng, nghe ý
chỉ liền cười không thành tiếng, vẫn giữ đúng lễ nghi, hỏi Thượng Viêm đến truyền
chỉ, “Có thể cho bản cung gặp bệ hạ một lần được không?”
“Có còn cần thiết?” Thượng Viêm cười giả lả hỏi lại, “Xin mời
nương nương!”
Vệ Tử Phu cũng không gượng ép, gật đầu bảo, “Biết rồi.” Sau
đó đi vào nội điện.
“Nương nương”, Thải Thanh, Thải Vi òa khóc, ôm lấy chân nàng
ta khuyên nhủ, “Người cần gì phải làm thế? Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.
Năm xưa chẳng phải Trần nương nương cũng như vậy mà từng bước từng bước trở lại
sao?”
“Bản cung không có cơ hội đó”, Vệ Tử Phu khẽ lắc đầu, “Bệ hạ
biết rõ trong lòng là bản cung không phải phạm tội Vu cổ mà là mưu phản. Theo
trình tự xử án Vu cổ thì nhiều nhất là phế hậu nhưng làm sao bệ hạ có thể dung
tha cho bản cung đã sinh lòng phản bội y? Chi bằng tự vẫn trước khi mật chỉ ban
xuống. Có mật chỉ xuống là bản cung nhận tội đền tội. Không có mật chỉ xuống
thì là bản cung tự vẫn. Trong lòng bệ hạ chắc vẫn có một chút xót thương, Trần
A Kiều cũng không phải là người chém tận giết tuyệt. Nếu bọn họ đối xử tử tế với
bốn đứa con thì bản cung ở dưới cửu tuyền cũng cảm thấy được an ủi rồi.”
Tháng Tư năm Nguyên Đỉnh nguyên niên, Hoàng hậu Vệ Tử Phu
treo cổ tự vẫn ở điện Tiêu Phòng. Tin tức đưa đến điện Tuyên Thất đúng lúc Lưu
Triệt vừa viết xong mật chỉ. Y ngạc nhiên đôi chút, vứt mật chỉ sang bên rồi thở
dài một hơi. Thì ra một người con gái có ôn nhu dịu dàng đến mấy thì trong lòng
vẫn rất cường.
Lưu Triệt viết một ý chỉ khác, dùng nghi lễ phi tần để chôn
cất Vệ Tử Phu ở khu dành cho phi tần. Y thông cáo ra bên ngoài, tội danh phế hậu
là Vu cổ. Bệ hạ trọng thưởng cho Giang Sung và hoạn quan Tô Văn đã tố cáo nhưng
không lâu sau thì gán cho mỗi người một tội, dùng loạn côn đánh chết.
Lúc này đã đến cuối năm Nguyên Đỉnh đầu tiên, Trường Tín hầu
Liễu Duệ báo tin đã đánh chiếm được Côn Minh, quốc vương nước Điền quy thuận Đại
Hán, nước Điền nhập vào bản đồ lãnh thổ của Đại Hán. Trong khoảng thời gian ngắn,
Trần gia đạt đến đỉnh cao uy vọng, đ