
iều duy nhất còn thiếu chính là ngôi vị
hoàng hậu mà Trần A Kiều đã để mất.
Hai hoàng hậu trước sau đều bị phế bởi tội danh Vu cổ, tin đồn
rộ lên trong cung Vị Ương rằng Trần hoàng hậu oán hận Vệ hoàng hậu hãm hại mình
năm xưa nên sai người nhà báo thù.
“Các người không phát hiện gì sao?” Cung nhân túm tụm xì xầm,
“Ngày xưa Trần hoàng hậu tại vị mười một năm mà Vệ hoàng hậu thất bại cũng vừa
vặn mười một năm.” Một người than thở, “Quả nhiên là thiên địa tuần hoàn, báo ứng
không sai.”
“Nương nương”, Lục Y nhắc tới chuyện này tức giận run người,
“Để nô tỳ đi dạy dỗ đám ăn không nói có đó, người đừng để tâm.”
Trần A Kiều bấm tay tính toán một lượt rồi nói, “Từ năm
Nguyên Sóc thứ hai đến năm Nguyên Đỉnh nguyên niên quả nhiên là mười một năm.”
“Nương nương”, Lục Y oán trách, “Bọn họ đều muốn ngồi lên đầu
người thế mà người vẫn cứ thản nhiên như không vậy.”
“Miệng lưỡi người đời ai muốn nói thế nào thì nói, quản sao
được”, A Kiều cũng không để tâm, chỉ nói, “Tam cung còn chưa quy về ta quản hạt,
các ngươi cũng nên chú ý một chút đừng để được sủng ái mà kiêu ngạo, biết
chưa.”
Chiến báo của Trường Tín hầu truyền về khiến cả thành Trường
An sôi trào. Đây là công lao mở rộng lãnh thổ, luận công thì không thua kém chiến
tích đánh Hung Nô đại bại năm nào. Mấy ngày sau, Lưu Triệt đến Trường Môn, nhìn
A Kiều như có điều suy nghĩ, đợi đến lúc nàng không thể lảng tránh ánh nhìn của
mình thì hỏi, “Kiều Kiều, nàng có muốn trở lại điện Tiêu Phòng không?”
Nàng nhíu mày theo bản năng, lắc đầu vẻ chán ghét. Mặc dù
nhiều năm trước đây, tòa cung điện phồn hoa có ý nghĩa nhất tượng trưng là
chính cung của triều Hán này đã từng được nàng coi như nhà của mình. Nhưng rồi
thế sự xoay vần, ý nghĩa này cũng dần phai nhạt. Tới bây giờ, ba chữ điện Tiêu
Phòng đã gắn chặt như máu thịt không thể tách rời với Vệ Tử Phu. Bản thân nàng
không muốn bước vào tòa cung điện có dấu ấn của Vệ Tử Phu nửa bước, không phải
vì chút tôn trọng cuối cùng với người phụ nữ kia mà vì nàng sợ khi bước vào đó
thì những u oán đã phai nhạt trong lòng sẽ lại nổi lên. Nàng sẽ lại bị dồn nén
đến điên loạn như trước đây, có thể châm một mồi lửa đốt tòa cung điện thành
tro bụi.
Chuyện tình cảm cũng thật sự kỳ lạ, nàng có thể dần phai nhạt
những yêu hận với Lưu Triệt nhưng lại giữ mãi những oán hận với Vệ Tử Phu đến
chết không quên, dù rằng ân oán này vốn do Lưu Triệt dựng lên. Có lẽ đối với một
người phụ nữ thì oán hận bao giờ cũng sâu đậm hơn tình yêu. Song Lưu Triệt cũng
không hỏi nguyên do, chỉ khẽ gật đầu, “Nếu vậy thì Kiều Kiều tới điện Chiêu
Dương nhé.”
“Tại sao nhất định phải chuyển chứ?” Nàng buồn bực quay đầu,
“Thiếp cứ ở lại Trường Môn thì có gì không tốt.”
“Lần nay thì Kiều Kiều có nói thế nào cũng không được nữa rồi.”,
Lưu Triệt nói giọng trêu trọc, “Trẫm định sẽ lấy bắt đầu từ Trường Môn đến hết
toàn bộ xã Kiến Chương ở phía tây để xây một tòa cung điện Kiến Chương nên nàng
tạm thời đến cung Vị Ương ở đi.”
Trần A Kiều tròn mắt ngạc nhiên, hồi lâu mới bĩu môi, “Xa
hoa lãng phí.”
Lưu Triệt nheo mắt, bật cười, “Kiều Kiều, nàng nói gì vậy?
Trẫm nghe không rõ lắm.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” A Kiều hùng hổ, “Một cung Vị
Ương, một cung Trường Nhạc, còn có Bắc cung, Quế cung, vậy còn chưa đủ cho người
ở sao?”
“Trẫm thấy Tang Hoằng Dương liều mạng kiếm tiền quá vất vả
liền nghĩ cách giúp hắn tiêu xài.” Lưu Triệt đáp cho qua chuyện, vuốt ve mái
tóc đen dày của nàng, thở dài, “Tới lúc nào thì nàng mới mạnh khỏe lại đây?”
A Kiều khẽ bật cười, biết y sẽ không thay đổi chủ ý nhưng
nghĩ lại vẫn không cam lòng, “Cho dù như thế thì thiếp cũng không thích điện
Chiêu Dương. Chỗ đó quá tráng lệ, không hợp với thiếp.”
“Vậy đi.” Tâm trạng Lưu Triệt đang thoải mái nên cũng không
so đo với nàng, “Tuỳ nàng lựa chọn những chỗ trống trong cung Vị Ương.” Y nhìn
A Kiều vẻ sâu xa, “Kiều Kiều chọn ngay cả điện Tiêu Phòng cũng được.”
“Cốc vàng rượu ngọt hương đưa
Ngọc Đường hoa lệ say sưa lòng người.”[1'>
[1'> Trích trong bài Thế ngoại tiên nguyên (Suối tiên ở ngoài
cõi trần) của Tào Tuyết Cần.
Chỗ cuối cùng mà Trần A Kiều lựa chọn chính là điện Ngọc Đường.
Lưu Triệt thở dài, “Điện Ngọc Đường dù tốt nhưng hơi vắng vẻ.”
A Kiều cãi lại, “Thiếp lại thích nơi vắng vẻ, tựa như cung
Trường Môn vậy!” Từ khi nàng vào ở trong cung điện này vào năm Nguyên Sóc thứ
sáu đến nay cũng đã gần bảy năm, dần có tình cảm với nó, nhưng rồi cũng đến lúc
phải nói lời từ biệt.
Bệ hạ căn dặn tất cả cung nhân ở điện Ngọc Đường phải hầu hạ
Trần nương nương cẩn thận, mọi vật dụng dùng trong sinh hoạt, ăn uống hàng ngày
của nàng đều phải như hoàng hậu. “Phải như hoàng hậu”, trong điện Phi Sương,
Văn Tâm sững sờ nhắc lại bốn chữ trên, thở dài, “Không ngờ đến cuối cùng thì
cung Vị Ương vẫn là thiên hạ của Trần hoàng hậu.”
“Hoa chẳng thắm được trăm ngày”, nhiều năm sống một mình
trong thâm cung đã khiến Lý Chỉ bất đắc dĩ rèn được tính kiên nhẫn. Nàng ngồi
trước cửa sổ, khẽ nói, “Ân vua còn thì thứ gì cũng tốt, ân vua không còn thì có
ai t