
ày, kính xin mẫu hậu đáp ứng nhi
thần một chuyện.”
Vệ Tử Phu cảm thấy lòng nhũn ra, dịu giọng hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Lưu Vân lại khấu đầu thêm lần nữa, “Nếu sau này Thanh Nhi thật
lòng thích ai thì kính xin mẫu hậu tác thành cho nó, đừng gả cho người mà nó
không thích.”
Vệ Tử Phu sững sờ, không nói được tiếng nào, song Lưu Vân
cũng không cần nàng ta trả lời, đứng dậy bước thẳng ra khỏi điện.
“Truyền xuống”, Vệ Tử Phu im lặng một hồi lâu mới cất giọng,
“Bảo Trường Bình hầu hộ tống Dương Thạch công chúa đi Thượng Lâm Uyển.” Ngoài
điện, thị nữ thấp giọng lĩnh mệnh.
Lưu Vân bước đi cực kỳ chậm chạp. Từ điện Tiêu Phòng đến cửa
cung gần nhất, nếu dùng long xa thì không quá thời gian cháy hết một nén hương,
dù đi bộ thì cũng không quá hai khắc[1'>, nhưng trong thời gian đó cô còn chưa
đi được nửa đường.
1 Một khắc bằng mười lăm phút.
“Hoàng tỷ!” Có tiếng gọi từ phía sau truyền đến. Lưu Vân
kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Thanh đang thở hổn hển chạy về phía mình.
“Hoàng tỷ, tỷ và mẫu hậu có chuyện gì vậy? Sao mẫu hậu lại
đau buồn, mà ánh mắt của tỷ cũng kỳ lạ như vậy?” Mấy ngày nay, Lưu Thanh dĩ
nhiên có thể phát hiện thấy không khí khác thường trong điện Tiêu Phòng, nhưng
không hiểu nổi là có chuyện gì. Hôm nay Vệ Tử Phu muốn gặp Lưu Vân, ngay cả cô
và Lưu Phỉ cũng bị cấm không được tới gần. Cô thấy Lưu Phỉ lặng lẽ rơi lệ nhưng
không hỏi được gì, trong lòng lo lắng nên chờ Lưu Vân rời cung bèn hối hả đuổi
theo.
“Không có chuyện gì”, Lưu Vân đã quyết định nên bình thản
nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Lưu Thanh lẽ lưỡi trêu chọc, “Nếu hoàng tỷ
cứ khổ sở thì tỷ phu[2'> cũng sẽ đau khổ.” Cô thấy sắc mặt Lưu Vân lập tức cứng
ngắc lại liền ngạc nhiên, “Muội nói sai cái gì sao?”
[2'> Tỷ phu: Anh rể.
“Không có gì.” Lưu Vân lắc đầu, trong lòng bất giác thấy hơi
áy náy với vị hôn phu của mình. Từ khi cô được gả vào Đồng gia, hôn phu sợ thân
phận công chúa của cô nên hết mực cung kính. Nếu hắn biết chuyện của cô và biểu
ca Kính Thanh thì chắc chắn sẽ vô cùng nhục nhã, chỉ e lần này lại liên lụy đến
cả hắn nữa.
Trần A Kiều mê man trên giường mấy ngày liền, khi tỉnh lại cảm
giác cơ thể mềm nhũn, mệt mỏi đến cực độ. Một hôm thấy thời tiết ở Thượng Lâm
Uyển trong lành, nàng liền sai cung nhân bê ghế tựa ra tắm nắng ngoài điện Tín
Hợp. Ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp, một lúc sau nàng có cảm giác buồn ngủ
khiến Lưu Triệt rất lo lắng. Đêm hôm trước các ngự y đã hội chẩn cho A Kiều một
lần nữa vì mặc dù nàng đã tỉnh lại nhưng xưa nay sẩy thai vẫn vô cùng tổn hại sức
khỏe, e rằng phải bồi dưỡng một khoảng thời gian rất dài mới có thể dần dần hồi
phục.
“Phải rồi”, một khắc trước khi thiếp đi, A Kiều chợt nhớ đến
những lời đám cung nhân đã nói đêm qua, lập tức tỉnh táo, quay sang bảo Lưu Triệt,
“Nghe nói bệ hạ đã ra lệnh bắt giữ sư phụ của thiếp, hôm đó A Kiều dù chưa tỉnh
nhưng nghĩ rằng chẳng qua sư phụ cũng chỉ quan tâm đến đồ đệ mà thôi. Kính xin
bệ hạ thả người ra đi.”
Lưu Triệt hừ lạnh một tiếng, hời hợt đáp, “Hắn càn rỡ quá!”
Tiêu Phương đối với A Kiều rất tốt, trước đây không phải y chưa từng nghi ngờ,
chỉ vì kính trọng y thuật và nhân phẩm của Tiêu Phương nên mới tuyệt đối tự tin
rằng A Kiều sẽ không thể thoát khỏi vòng tay mình mà mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng hôm đó chắc là Tiêu Phương bị cảnh A Kiều nằm mê man kích động đến mức
không tự kiềm chế nổi nên mới có những lời nói làm tổn thương đến đế vương.
“Bệ hạ”, A Kiều nũng nịu, “người là sư phụ của thiếp mà. Nếu
không có sư phụ thì hôm nay thiếp cũng không biết đang ở nơi nào.”
Lưu Triệt trầm ngâm một lát, cuối cùng nói, “Nếu như thế thì
trẫm đuổi hắn trở về Trường An là được rồi.”
Nàng hài lòng, cười một tiếng rồi nằm xuống ngủ thiếp đi.
“Bệ hạ”, Dương Đắc Ý khẽ bẩm, “Công chúa Dương Thạch và Trường
Bình hầu từ kinh thành tới cầu kiến.” Lưu Triệt nhíu mày, tiếp đó khuôn mặt lộ
vẻ hứng thú.
“Rốt cuộc thì cũng tới rồi”, y lẩm bẩm nói rồi chuyển giọng,
“Truyền xuống, trẫm gặp bọn họ ở điện Phất Tô.”
Lưu Vân đi theo một viên nội thị, bộ dạng rụt rè tới điện Phất
Tô. Trong điện trải thảm màu đỏ tươi, trang trí hoa lệ nhưng trong lòng cô vẫn
cảm thấy lạnh lẽo. “Nhi thần Lưu Vân tham kiến phụ hoàng!”, cô cúi đầu bái lạy.
Phải một lát sau trên điện mới truyền xuống giọng nói lạnh
nhạt của Lưu Triệt, “Đứng dậy đi.”
“Trường Bình hầu đến đây làm gì?”
Vệ Thanh ở dưới điện cúi người nói, “Thần hộ tống Công chúa
Dương Thạch trên đường tới nhận tội với bệ hạ.”
Lưu Triệt không hề tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ gật đầu, “Đã đưa đến
nơi rồi thì Trường Bình hầu lui xuống trước đi.”
“Bệ hạ”, Vệ Thanh chắp tay nói, “Nghịch thần Công Tôn Kính
Thanh tội không thể tha được nhưng dù sao cũng là con cháu của vi thần. Khẩn cầu
bệ hạ ân chuẩn cho thần được thăm hỏi.”
“Cũng được”, vẫn là giọng lạnh nhạt của Lưu Triệt.
“Dương Thạch, ngươi muốn nhận tội gì?”
Lưu Vân cảm thấy sống lưng dần dần cứng đờ. Từ nhỏ cô đã vừa
sợ hãi vừa kính yêu đối với phụ hoàng của mình. Hôm nay cả điện trống không, chỉ
còn lại hai người là mình và phụ hoà