
tử, lại không phải là đứa con gái được bệ hạ yêu thích nhất
như Lưu Sơ, thậm chí không có tính bốc đồng tùy hứng được nhiều người chú ý như
Chư Ấp mà chỉ là một Lưu Vân không có gì nổi bật nên khi xảy ra chuyện thì
không bị ai nghi ngờ. Nào biết cô lại là người gây ra tai họa lớn khiến ngay cả
một hoàng hậu như nàng ta cũng không che giấu nổi.
“Sao con lại làm như vậy chứ?” Nàng ta không nhịn được hỏi.
“Bởi vì con, đại tỷ, tam muội đều rất ghét nó”, Lưu Vân thét
lớn, ánh mắt lộ ra vẻ oán hận. Bất giác nước mắt đã tràn ra giàn giụa khắp cả
khuôn mặt. Lưu Phỉ oán hận Lưu Sơ vì biểu ca Hoắc Khứ Bệnh mà cô yêu quý cũng đối
xử ưu ái với cô bé này. Lưu Thanh ghét Lưu Sơ là bởi vì Lưu Sơ cướp đi sự sủng
ái của phụ hoàng vốn thuộc về cô. Còn cô thì sao?
“Mẫu hậu, con thật hận”, cô lẩm bẩm, “Tại sao Lưu Sơ là công
chúa của Trần gia nhưng lại có thể qua lại với biểu ca Khứ Bệnh mà không người
nào dám chỉ trích, còn con yêu biểu ca Kính Thanh thì lại phải gả cho một người
khác?”
“Lúc trước con đau khổ cầu xin mẫu hậu nhưng mẫu hậu vẫn
không chịu thành toàn.” Trong lòng mang nỗi ấm ức như vậy, một lần sau khi
thành thân tình cờ gặp nhau trên phố Trường An, cô vén rèm xe lên gọi một tiếng
biểu ca Kính Thanh mà cảm giác muốn ứa nước mắt.
Vệ Tử Phu tái mặt, hỏi gặng, “Nói như vậy là con còn oán hận
ta sao?”
Lưu Vân quay đi, “Mẫu hậu, người xứng chức là một hoàng hậu…
nhưng lại không phải một mẫu thân tốt.” Có lẽ vì cô cùng với Lưu Phỉ đồng bệnh
tương liên như thế nên Lưu Phỉ mới bằng lòng che giấu cho cô và có lẽ còn có cả
chút hâm mộ sâu kín. Dù sao thì biểu ca Khứ Bệnh chưa từng yêu Lưu Phỉ còn giữa
Công Tôn Kính Thanh và Lưu Vân dù tốt dù xấu có một chút nuối tiếc, dù rằng
càng bước càng sai.
“Thế nên con bảo Công Tôn Kính Thanh tùy cơ hành sự ở Thượng
Lâm Uyển để mưu hại Lưu Sơ?” Vệ Tử Phu cảm thấy lòng như đông cứng bởi nỗi oán
hận của con gái nhưng vẫn không thể dừng lại, máy móc hỏi.
Lưu Vân khẽ cúi đầu, “Lúc ấy con chỉ muốn cho Lưu Sơ một bài
học, nào ngờ lại đến nước này, còn làm liên lụy tới biểu ca Kính Thanh và Cứ
Nhi.”
“Con nói thật cho mẫu hậu biết” Vệ Tử Phu hỏi khẽ, “Con và
Công Tôn Kính Thanh rốt cuộc thân mật đến mức nào?” Lưu Vân không nói gì, vẫn cúi
gằm mặt.
“Trong lòng con đau khổ”, Vệ Tử Phu cảm giác trước mắt tối sầm,
giận điên lên, “Nhưng trong lòng đại tỷ của con không đau khổ sao? Con là công
chúa Đại Hán, ăn sung mặc sướng lại chỉ biết kêu than, làm liên lụy đến cả đệ đệ.
Con có biết năm xưa ta làm ca cơ ở phủ Bình Dương công chúa khổ đến mức nào. Ta
khổ sở tranh đấu để đổi lấy vinh hoa ngày hôm nay cho các con, giờ con lại đứng
đó oán trách ta. Nếu như con hiện giờ không phải là công chúa Đại Hán, thậm chí
là một kẻ khố rách áo ôm, đói khát thì lấy ai để oán thán?” Kể từ khi Trần
hoàng hậu bị phế, nàng ta giành lấy vị trí phu nhân, chuyển đến điện Tiêu Phòng
được thiên hạ tôn vinh thì đã không còn muốn nhớ lại những ngày hàn vi. Nhưng
hôm nay, khi nỗi oán hận của con gái như một thanh đao nhọn cắm vào lòng thì những
buồn khổ suốt bao năm qua chợt bộc phát. Nàng ta nghĩ lại, mới thấy điện Tiêu
Phòng hoa mỹ chẳng qua cũng chỉ là một cái nhà lao giam hãm mộng đẹp thanh xuân
của mình và con gái.
“Mẫu hậu”, Lưu Vân đột nhiên khóc không ra tiếng, “Con biết
sai rồi, thế nhưng việc đã đến nước này thì biết làm sao bây giờ?”
Vệ Tử Phu dần trầm tĩnh lại, dằn từng tiếng, “Con lập tức tới
Thượng Lâm Uyển nhận tội trước mặt phụ hoàng.”
“Không, con không muốn”, Lưu Vân sợ hãi lắc đầu, “Phụ hoàng
yêu Trần A Kiều và Lưu Sơ như vậy, người sẽ giết chết con mất.”
Vệ Tử Phu không kìm được, giáng một cái tát vào mặt con gái,
rít lên, “Làm sao con lại hồ đồ như thế, chỉ cần mẫu hậu còn ở đây, đệ đệ của
con còn ở đây thì sẽ có thể che chở cho con được an toàn. Nếu là đệ đệ của con
bị gán cho tội danh đó thì chúng ta coi như xong.”
“Nhưng nếu con nhận thì con nhất định coi như xong”, Lưu Vân
nín khóc, cười lạnh lẽo, “Mẫu hậu định hy sinh Vân Nhi để cứu đệ đệ phải
không?” Cô không được ai chú ý, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là Dương Thạch có trọng
lượng nhẹ nhất trong lòng phụ hoàng, mẫu hậu.
“Chuyện vốn bắt đầu từ con”, Vệ Tử Phu ngọt nhạt, “Giờ con
phải chịu trách nhiệm không phải rất công bằng sao. Con là tỷ tỷ của Cứ Nhi.
Năm xưa, Nam Cung cô cô có dũng khí đi tới Hung Nô xa xôi kết hôn cầu hòa vì phụ
hoàng của con nên tiên đế trong lòng áy náy đối với hai mẹ con phụ hoàng, sau
đó vị trí của phụ hoàng mới vững như núi Thái Sơn. Sao con không thể làm một điều
gì đó vì Cứ Nhi?”
“Nhưng Nam Cung cô cô có Trường Tín hầu.” Còn cô thì có ai?
Có Công Tôn Kính Thanh vùi thân trong lao ngục ở Thượng Lâm Uyển sao? Cô nghĩ đến
đây thì liền có một chút dũng khí. Công Tôn Kính Thanh đến cuối cùng vẫn không
chịu khai ra cô thì cô chắc cũng có thể làm được một điều gì đó vì gã.
Lưu Vân cười buồn bã, dập đầu với Vệ Tử Phu, “Đã như vậy thì
nhi thần bái biệt mẫu hậu, kính xin mẫu hậu hãy nhớ tới nhi thần.” Cô dừng lại
rồi nói tiếp, “Nghĩ tình nhi thần đi chuyến n