
dự tính, Trần Hi mỉm cười thừa nhận
dứt khoát, “Ta làm nhiều việc cho Trần gia chẳng qua chỉ để hỗ trợ điện hạ ngày
sau lên ngôi hoàng đế, vì vậy nên cũng không cần phải dối gạt điện hạ.”
“Như vậy”, Lưu Mạch hơi trầm giọng xuống, “Hôm đó làm ngựa
kinh hoảng ở trường bắn, huynh có…?” Cậu chần chừ một chút, không biết phải hỏi
tiếp như thế nào. Song Trần Hi lại nói giọng lạnh tanh, “Điện hạ, sau khi xảy
ra chuyện này thì đúng là Trần gia mới suy nghĩ để làm sao từ đó mưu cầu được lợi
ích lớn nhất, thậm chí là đánh đổ Vệ gia. Nhưng Trần gia tuyệt đối không bịa đặt,
gây chuyện có hại cho cô cô. Phải biết rằng cô cô không chỉ là mẫu thân của đệ
mà còn là cô cô của ta.”
Lưu Mạch nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc lâu rồi cuối cùng chớp
mắt, “Ta tin tưởng huynh.”
“Cũng xin biểu ca nhớ kỹ rằng ta tuyệt đối không cho phép một
ai làm tổn thương mẫu thân và muội muội của ta.”
Lưu Mạch đến nay mới mười hai tuổi mụ! Trần Hi âm thầm kinh
hãi trước khí độ làm người khác phải bái phục kia, cất tiếng cười phụ họa, “Điều
này thì dĩ nhiên rồi.”
“Làm như vậy”, Lưu Mạch dùng ngón tay phải gõ nhè nhẹ lên án
thư, nói tiếp, “Biểu ca cũng không nên quá xem thường phụ hoàng của ta.” Tuy cậu
nói giọng nhẹ nhàng nhưng giây phút đó lại khiến Trần Hi kinh sợ toát mồ hôi lạnh
khắp người, hỏi lại, “Điện hạ có ý gì thế?”
“Ta sống cùng Lưu Cứ ở Bác Vọng hiên đã bao nhiêu năm nên biết
Lưu Cứ tính tình ôn hòa lương thiện giống mình, không phải là kẻ biết làm những
chuyện như vậy. Ngay cả có tính cách khác-thì Lưu Cứ cũng không ngu xuẩn, chẳng
lẽ nó không biết rằng cho dù hại được Tảo Tảo thì cũng không có ích lợi gì đối
với nó mà ngược lại còn mất đi đạo lý. Biểu ca mặc dù thông minh nhưng rốt cuộc
vẫn không hiểu được phụ hoàng của ta bằng ta. Phụ hoàng là cha của Lưu Cứ, há lại
không hiểu rõ điểm này hay sao?” Lưu Mạch điềm nhiên nói, “Hôm đó ta lo lắng
cho mẫu thân nên không suy nghĩ được kỹ, bây giờ thì rõ ràng rồi.”
“Cho nên ở điện Tín Hợp phụ hoàng mới thử dò xét ta”, cậu thầm
than một tiếng.
Trần Hi trước giờ vẫn cảm thấy mãn nguyện cho rằng những bố
trí linh hoạt của mình sẽ làm cho Vệ gia thất điên bát đảo, lúc này mới thấy
như bị một gáo nước lạnh xối vào đầu, chẳng những không đánh đổ được Lưu Cứ mà
ngay cả nhà mình cũng sẽ bị liên lụy. Nhưng hắn cũng có tâm trí kiên định,
không để lộ ra mặt, nên đứng dậy chắp tay, “Điện hạ cao minh, không biết điện hạ
cảm thấy nên tiếp tục chuyện này như thế nào?”
Lưu Mạch khẽ mỉm cười, ngạo nghễ nói, “Nếu mọi người muốn
phù trợ cho ta thì chính bản thân mình cũng cần có chút bản lĩnh mới có thể khiến
người khác phục. Biểu ca cho rằng căn cơ của Vệ gia nằm ở Nhị hoàng tử Lưu Cứ,
Mạch Nhi lại cho rằng căn cơ của Vệ gia là ở Hoàng hậu Vệ Tử Phu.”
Cậu nhớ lại chuyện mẫu thân bị tủi nhục ở Vị Ương cung năm
xưa thì ánh mắt bất giác trầm xuống, lạnh lùng nói, “Gia nghiệp huy hoàng của Vệ
gia chẳng qua lập thành từ sau khi Vệ Tử Phu lên ngôi hoàng hậu. Một khi Vệ Tử
Phu không còn là hoàng hậu nữa thì thân phận của Vệ gia sẽ không còn mà Lưu Cứ
cũng mất đi chỗ dựa để lập thân, cho dù vẫn là hoàng tử nhưng chẳng qua cũng giống
như Lưu Hoành, Lưu Đán không đáng lo ngại.”
Nói thêm, Vệ Tử Phu lại không phải là mẫu thân Trần A Kiều của
mình, thời thế cũng không còn là năm Nguyên Quang nữa, điều đó cho thấy một khi
Vệ Tử Phu mất ngôi vị thì sẽ không có cơ hội quật khởi.
“Điện hạ”, ánh mắt Trần Hi thoáng lộ vẻ bội phục nhưng rồi lại
thở dài, “Đệ nhân đạo và lương thiện quá!”
“Tìm chỗ có thể khoan dung để mà độ lượng”, Lưu Mạch khẽ
chép miệng, “Đối với phụ hoàng đôi khi không chém tận giết tuyệt thì mới có thể
tìm được đường sống tốt hơn.”
“Như vậy thì điện hạ tính phải làm sao?”
“Biểu ca”, Lưu Mạch khẽ thốt lên, “Ta không tin rằng Công
Tôn Kính Thanh không cố ý làm thương tổn Tảo Tảo, như vậy thì chủ mưu thật sự sẽ
là ai đây?”
Trong điện Tín Hợp, Công chúa Duyệt Trữ dần dần tỉnh dậy,
trông thấy phụ hoàng liền cười hồn nhiên, chợt nhớ lại chuyện lúc trước thì ánh
mắt lập tức chuyển thành sợ hãi, Lưu Triệt bật cười bảo, “Con về trước đi.”
Cô bé gật đầu, nhảy xuống giường, chân giẫm xuống nền điện lạnh
như băng nhưng cũng không để ý, nhìn quanh một vòng, “Ca ca đâu rồi?”
Lưu Triệt đáp cho qua chuyện, “Mạch Nhi chắc đang xử lý một
vài công chuyện.”
“Bệ hạ”, A Kiều xoay người nhìn sang với ánh mắt đầy nghi hoặc,
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt vòng tay từ sau lên bịt mắt nàng,
“Nàng không cần nhìn, không cần nghe, không cần lo nghĩ gì cả, đến khi mọi việc
kết thúc thì trẫm sẽ dẫn nàng trở về Vị Ương, được chứ?”
Nàng nhìn xuyên qua kẽ tay của y, thấy ánh sáng âm u trong
điện. Tiết trời ngày xuân biến đổi nhanh chóng, vừa mới xanh trong rực rỡ mà
lúc này đã thành u ám, tựa hồ bão táp lại sắp xảy ra. Trong lòng nàng chợt
thoáng qua cảm giác bất an.
Tại điện Tiêu Phòng trong cung Vị Ương hoa mĩ cách xa ngoài
trăm dặm, chị cả của Vệ gia là Vệ Quân Nhụ đang quỳ gối trước điện, đau khổ cầu
xin, “Hoàng hậu nương nương, hãy cứu