
lấy Kính Thanh của tỷ.”
Vệ Tử Phu phiền não đi qua đi lại một hồi, nhẫn nhịn hết mức
nhưng cuối cùng cũng gắt lên, “Bản thân nó không ra gì mới phạm tội đến mức
này, thậm chí còn liên lụy tới cả Cứ Nhi. Chuyện cho tới bây giờ thì bản cung
cũng hết đường xoay xở, tỷ muốn bản cung cứu thế nào cho được? Đại tỷ, tỷ đã
nuôi dạy Kính Thanh thế nào vậy?”
Vệ Quân Nhụ xót xa cho cảnh ngộ của con trai, đau đến quặn
tim, nước mắt lã chã, lẩm bẩm nói, “Muội dạy con gái cũng đâu có hơn.”
Vệ Tử Phu ngồi trên điện lập tức nhíu mày, lạnh giọng hỏi,
“Tỷ vừa nói gì?”
Vệ Quân Nhụ do dự một lát rồi dập đầu, “Mới vừa rồi là thần
nói bừa, mong nương nương nghĩ đến tình chúng ta là con cùng một mẹ mà cứu cháu
của nương nương một lần.”
Vệ Tử Phu chợt siết chặt nắm tay trong ống tay áo lễ phục
hoàng hậu rộng rãi hoa mỹ, sau đó từ từ thả lỏng, bước đến đỡ Vệ Quân Nhụ lên,
ôn tồn bảo, “Đại tỷ, không phải là ta không nghĩ cách cứu Kính Thanh nhưng cả
ta và Thanh đệ đều bất ngờ về chuyện này thì làm thế nào để cứu đây? Nếu tỷ có
biết được điều gì thì xin hãy nói cho rõ ra.”
“Cứ Nhi là con ta”, nàng ta nhìn thấy vẻ mặt chần chờ của Vệ
Quân Nhụ thì mắt dần đỏ lên, “Kính Thanh là cháu của ta, sao bản cung lại có thể
thấy chết mà không cứu chứ?”
Vệ Quân Nhụ cắn răng, hạ quyết tâm, nói, “Ta cũng không biết
rõ lắm, nhưng trừ Cứ Nhi ra thì chỉ có Dương Thạch mới có thể bảo vệ được Kính
Thanh.”
“Vân Nhi!” Vệ Tử Phu thất thanh.
“Nương nương cũng biết”, Vệ Quân Nhụ sợ hãi nhìn nàng ta rồi
nói tiếp, “Công chúa Dương Thạch chơi với Kính Thanh từ nhỏ…” Bà ta thấy vẻ mặt
nghiêm nghị của Vệ Tử Phu thì nói nhỏ dần rồi nuốt vào mấy lời cuối cùng.
“Bản cung biết rồi”, Vệ Tử Phu thản nhiên, “Đại tỷ về trước
đi. Để bản cung thử nghĩ thêm rồi sẽ quyết định nên hành động thế nào.”
Đợi cho Vệ Quân Nhụ đi khỏi, nàng ta giận tái mặt, hỏi, “Vệ
Trường công chúa sao rồi?”
Nữ quan thân tín Thải Vi nãy giờ vẫn im như thóc lúc này mới
bước lên bẩm, “Đã tỉnh rồi nhưng cơ thể còn yếu ớt.”
Nàng ta gật đầu rồi đi về phía tẩm điện của con gái. Thị nữ
vén rèm lên, Vệ Tử Phu liền trông thấy Lưu Phi đang bế con gái quấn trong tã
lót ngồi trên đầu giường phía xa, miệng cười hàm chứa vẻ u sầu. Tính Vệ Phỉ vốn
hay suy nghĩ từ nhỏ nên mấy ngày nay Vệ Tử Phu thường thấy con gái buồn bực
không vui thì cũng chỉ cho là nó đau đớn vì cái chết của biểu ca Hoắc Khứ Bệnh
nhưng hôm nay xem ra lại không đơn giản như vậy. Ba đứa con gái của nàng ta từ
nhỏ đã rất gắn bó, đặc biệt rất tôn trọng chị cả, nếu như Dương Thạch có suy
nghĩ gì thì chắc chắn là Lưu Phỉ sẽ biết.
“Mẫu hậu”, Lưu Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vệ Tử Phu liền
nhẹ nhàng cất tiếng chào.
Vệ Tử Phu gật đầu, bảo Thải Vi, “Dẫn tất cả mọi người ra
ngoài.” Nàng ta quay sang thấy vẻ mặt Lưu Phỉ thoáng vẻ sợ hãi thì trong lòng
chợt lạnh đi, nghĩ chắc Lưu Phỉ đã biết chuyện.
“Hiện giờ ở trong tẩm điện”, Vệ Tử Phu thong thả bước từng
bước một về phía trước giường Lưu Phỉ, “chỉ có hai mẹ con chúng ta. Phỉ Nhi, mẫu
thân biết con làm việc luôn biết kiềm chế, sao lại ngu ngốc đến mức như vậy?”
“Mẫu hậu”, Lưu Phỉ rơi lệ nói, “Con cũng không lường được.
Lúc Vân Nhi nói thì con cũng đã mắng nó nhưng biểu ca Kính Thanh đã theo thánh
giá tới Thượng Lâm Uyển nên cũng không kịp nữa. Vân Nhi khóc lóc cầu xin con đừng
nói với người.”
“Hồ đồ”, Vệ Tử Phu giận đến cả người lạnh toát.
“Vân muội chỉ vì bất bình cho con và Chư Ấp”, Lưu Phỉ kéo
tay áo Vệ Tử Phu, đau khổ cầu khẩn, “Mẫu hậu, người cứu nó đi.”
“Bản thân mẫu hậu cũng còn khó bảo toàn”, Vệ Tử Phu cười
chua chát. Ở khoảng cách sát gần trong gang tấc, Lưu Phỉ mới nhìn thấy rõ ràng
Vệ hoàng hậu xinh đẹp vô song năm xưa bây giờ đã có những nếp nhăn hằn bên khóe
mắt, dung nhan tiều tụy. Vệ Tử Phu nói tiếp: “Làm sao có thể che chở cho cả Vệ
gia?”
Chiều muộn, Hoàng hậu Vệ Tử Phu mới mệt mỏi bước ra khỏi tẩm
điện của Vệ Trường công chúa, sau đó truyền gọi Dương Thạch công chúa vào cung.
Dương Thạch công chúa đã xuất giá năm ngoái nên mệnh lệnh này cố nhiên không
phù hợp với quy định nhưng bệ hạ không có ở cung Vị Ương, trong khi chuyện lần
này lại liên quan đến sự tồn vong của Vệ gia nên nàng ta cũng không còn cách
nào. Hơn một canh giờ sau, Dương Thạch công chúa Lưu Vân phụng mệnh tiến cung.
Vệ Tử Phu nhắm mắt ngồi trong tẩm điện, lúc mở mắt ra nhìn thấy đứa con gái thứ
hai đang lẳng lặng đứng trong điện Tiêu Phòng thì lặng đi. Có lẽ Lưu Vân đã biết
không còn chút may mắn nào nên mặc một bộ y phục trắng toát, thẳng lưng đứng cực
kỳ quật cường, không còn vẻ ôn nhu của thời thiếu nữ. Nữ quan bên cạnh Hoàng hậu
khẽ ho khan một tiếng, liền thấy thân thể Lưu Vân cứng đờ, chậm chạp quay đầu lại,
nói khẽ, “Mẫu hậu!”
Vệ Tử Phu bảo cung nhân lui ra, hỏi thẳng, “Vân Nhi, con còn
muốn nói gì không.
Lưu Vân nở nụ cười buồn bã, quỳ xuống, “Nhi thần không còn lời
nào để nói.”
Vệ Tử Phu khẽ quay đầu, giấu đi một giọt nước mắt đang ứa ra.
Trong bốn đứa con gái, Lưu Vân là đứa mà nàng ta ít quan tâm và ưu ái nhất. Cô
không phải là hoàng