Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212265

Bình chọn: 10.00/10/1226 lượt.

o Tảo ngốc quá”, A Kiều vừa tức giận vừa chua xót, “Vết

thương hôm đó của con sao rồi?”

“Mẫu thân”, Lưu Sơ ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc,

“Người không trách con sao? Nếu không phải con làm loạn đòi cưỡi ngựa”, mắt cô

bé dần dần đỏ lên, “đệ đệ sẽ không mất, mẫu thân cũng sẽ không mê man suốt ba

ngày.”

“Chỉ có muội là cứ tự trách mình thôi.” Phía sau, Lưu Mạch gạt

đi, “Ca ca đã nói suốt ba ngày nay với muội rồi, muốn trách thì phải trách kẻ

có ý đồ hại người. Mẫu thân và phụ hoàng thương muội như vậy, sao có thể nói gì

chứ.”

“Tảo Tảo”, A Kiều dịu dàng gọi con gái lại, nắm tay bảo, “Con

phải nhớ rằng mẫu thân biết đây không phải là lỗi của con nên đừng tự trách. Thật

ra thì…”, nàng cười buồn bã, “cho dù con có không cẩn thận làm sai chuyện gì

thì mẫu thân cũng không nỡ trách con bởi vì mẫu thân đã mất đi em bé, nếu lại

trách con, giận con thì sẽ mất luôn cả con nữa.”

“Mẫu thân”, Lưu Sơ ôm lấy A Kiều, khóc òa lên, “Mẫu thân,

sau này nhất định con sẽ thật là hiếu thuận với người, thêm luôn cả phần cho đệ

đệ nữa.”

Đang xúc động nhưng A Kiều nghe nói như vậy thì vẫn không nhịn

được cười, “Tại sao con lại biết đó nhất định là đệ đệ. Có thể là muội muội đấy.”

“Mẫu thân”, Lưu Sơ cũng không để ý, nũng nịu hỏi, “Con ở lại

đây với mẫu thân có được không?”

Trần A Kiều khẽ lau nước mắt trên mặt cô bé, “Được rồi.”

Lưu Sơ dọn chỗ rồi nằm xuống bên cạnh nàng. Có lẽ bởi vì mấy

ngày nay áy náy không ngủ được, lúc này lòng nhẹ nhõm nên cô bé vừa ôm lấy A Kiều

thì lập tức ngủ say.

“Mạch Nhi”, nàng nhìn con trai, nhẹ giọng nói, “Mấy ngày qua

cực khổ cho con quá.”

Lưu Mạch biết tự kiềm chế nên chỉ nói, “Mẫu thân tỉnh là tốt

rồi.” Tuy vậy tuổi cậu vẫn còn nhỏ nên trong đôi mắt đen nhánh giống hệt như

Lưu Triệt vẫn lộ ra vẻ hân hoan.

Đến gần chiều tối, Lưu Triệt từ tiền điện trở về, tay cầm một

tập tấu chương, nét mặt vẫn còn tức giận, hậm hực nói, “Hay cho một trung thần.”

Y trông thấy A Kiều nằm trên giường bình tĩnh xoay nghiêng gương mặt mỹ lệ thì

chững lại, cơn tức giận cũng dần nhạt đi.

“Phụ hoàng”, Lưu Mạch lẳng lặng hành lễ, tư thế cung kính.

“Có chuyện gì vậy?” Nàng khẽ hỏi.

“Cũng không có gì”, Lưu Triệt bình thản đáp, đưa tấu chương

trong tay cho Lưu Mạch, “Mạch Nhi, con cũng đã lớn rồi, phải học làm một số việc

thực sự đi. Bản tấu chương này, con xem thấy thế nào?”

Lưu Mạch mở tấu chương, nhanh chóng đọc lướt qua rồi khẽ cau

mày, lưỡng lự nói, “Phụ hoàng.” Lưu Triệt mỉm cười, xua xua tay, “Mẹ con mới tỉnh,

con không được quấy rầy người nghỉ ngơi. Lui xuống trước đi.”

Lưu Mạch trầm tư giây lát rồi vâng lời, “Dạ.” Cậu xoay người

bước ra khỏi điện Tín Hợp, chắp tay suy nghĩ một chút rồi đi thẳng về hướng khu

nhà dành cho các quan lại tùy tùng ở phía bắc Thượng Lâm Uyển.

Mặc dù chức quan của Gián đại phu Trần Hi trên triều đình

không tính là cao nhưng lại là con cháu dòng chính của Trần gia nên người ở Thượng

Lâm Uyển không dám lơ là, thu xếp cho ở tại Linh Lung các. Bên trong Linh Lung

các, Trần Hi đang đùa với Trần Mạn quấn trong tã lót. Trần Mạn khua khua bàn

tay bé nhỏ, cười khanh khách, nét mặt sinh động, trong lòng Trần Hi tràn ngập

vui sướng. Chợt hắn nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng nữ tỳ quỳ xuống chào nho

nhỏ, “Mạch điện hạ thiên tuế!”, bèn kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên thấy Lưu

Mạch đang đứng ngoài cửa.

“Hi biểu ca, biểu tẩu!”, Lưu Mạch gật đầu chào hỏi.

Lý Nghiên hơi đỏ mặt lên, quỳ gối chào, “Mạch điện hạ!”

Trần Mạn đang được Trần Hi bế trong lòng bỗng nhiên thò tay

ra với với về hướng Lưu Mạch, miệng bập bẹ nói gì đó nhưng vì còn quá nhỏ nên

ngay cả cha mẹ cũng không nghe rõ. Lưu Mạch mỉm cười hiền hậu, cởi đôi khuyên

tai ngọc đang đeo bên hông ra tặng, “Khi cháu họ ra đời thì Lưu Mạch ở trong

thâm cung không đến thăm được. Hôm nay tiện đây có một đôi khuyên tai ngọc làm

lễ gặp mặt.”

Trần Hi khẽ gật đầu đáp, “Trần Hi xin nhận thay cho Mạn Nhi,

xin đa tạ Mạch điện hạ!” Hắn biết Lưu Mạch đến đây thì tất có chuyện quan trọng

muốn bàn nên liền giao con gái trong tay cho Lý Nghiên, bảo, “Nàng bế Mạn Nhi

vào trong trước đi.” Lý Nghiên gật đầu, đón lấy Mạn Nhi rồi quay người đi vào

trong.

“Điện hạ!” Trần Hi quay lại, mỉm cười hỏi, “Nghe nói cô cô

đã tỉnh lại rồi à?”

“Ừ.”

“Vậy thì tốt rồi. Điện hạ đến đây là có chuyện gì sao?”

“Hôm nay Tả giám đình úy Mạc Long dâng biểu lên Hoàng thượng

nói rằng Công Tôn Kính Thanh trong lao ngục vừa thay đổi khẩu cung, không chịu

nhận Nhị hoàng tử Lưu Cứ là chủ mưu trong vụ trường bắn ngày hôm đó, song Mạc

Long hỏi chủ mưu đích thực là ai thì hắn lại không trả lời được. Phụ hoàng vô

cùng giận dữ.” Lưu Mạch không nhìn Trần Hi, giữ giọng bình thản thuật lại.

“Ồ?” Trần Hi cười đắc ý, “Thật sao?”

“Hi biểu ca”, Lưu Mạch ngẩng đầu lên, cặp mắt đen láy sắc

bén nhìn Trần Hi chằm chằm khiến hắn tựa như có một loại ảo giác là bản thân

mình đang đối mặt với bậc đế vương uy nghiêm trên điện Tuyên Thất. “Xin hãy nói

thật cho ta biết, huynh có nhúng tay vào chuyện này hay không?”

“Dĩ nhiên là có!” Ngoài


XtGem Forum catalog