
Kiều tỉnh lại mà thấy người như vậy cũng sẽ không an lòng.”
Lưu Triệt đã mấy ngày không ngủ ngon giấc nên biết dáng vẻ của
mình tiều tụy, hơn nữa Công chúa trưởng Quán Đào chăm sóc A Kiều thì cũng yên
tâm nên y không gắng thêm, bèn nói, “Trẫm nằm nghỉ ở điện Thiên, nếu Kiều Kiều
tỉnh thì phiền cô cô gọi một tiếng.”
Lưu Phiếu đưa mắt nhìn Lưu Triệt đi khỏi rồi mới ngồi bên cạnh
A Kiều, ra lệnh, “Đổi lại khăn ấm cho nương nương.” Lục Y đứng hầu một bên đáp
lời rồi khẽ khàng đi xuống.
“A Kiều!” Lưu Phiếu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng,
“Con cũng nên tỉnh lại rồi.”
Nếu không tỉnh lại thì không chỉ có Vệ gia mà ngay cả lòng
người của Trần gia cũng sẽ rối loạn. Điều kiện tiên quyết của sự tranh đấu giữa
hai nhà Trần, Vệ chính là Trần A Kiều cùng Vệ Tử Phu còn tồn tại, nếu người mất
thì thắng cũng như thua. Lưu Phiếu không phải không thương tâm vì đứa cháu chưa
từng gặp mặt, nhưng ánh mắt bà dần trầm xuống. Chuyện đã xảy ra rồi, nếu có thể
dùng một hoàng tử đổi lấy việc tiêu diệt Vệ gia cũng có thể coi là một giao dịch
đáng giá. Chỉ nghĩ đến A Kiều, vốn là người chí tình chí nghĩa nên chắc chắn sẽ
vô cùng đau đớn. Còn Lưu Triệt, nếu Lưu Phiếu không phải là người hiểu rõ về đứa
cháu này thì cũng cho rằng y thật sự rất yêu A Kiều. Vô tình nhất chính là đế
vương, Lưu Phiếu thở dài. Lục Y đã mang khăn sạch từ ngoài điện đi vào, Lưu Phiếu
nhận lấy, cẩn thận lau người cho A Kiều. Đụng phải vết thương trên cơ thể năm
xưa, không chỉ A Kiều dè chừng mà ngay cả Lưu Phiếu cũng cảnh giác.
Cũng không biết bao lâu, chẳng biết có phải do mẹ con có tâm
ý liên thông nhưng Lưu Phiếu bỗng nhiên quay đầu lại, thấy một ngón tay của A
Kiều khẽ động đậy.
“A Kiều!” Bà cố nén nỗi vui mừng, khẽ gọi.
A Kiều từ từ mở mắt, sau một lúc lâu mới nhìn rõ người trước
mặt.
“Lục Y!” Lưu Phiếu cất giọng bảo, “Còn không đi gọi bệ hạ.”
“Dạ!” Lục Y vội vàng đáp rồi rời đi.
“Mẫu thân!” Trần A Kiều gọi một tiếng, cảm giác giọng nói của
mình mỏng manh đến mức ngay cả bản thân cũng không nghe thấy, song Lưu Phiếu đã
rơi lệ, liên tục nói, “Con tỉnh là tốt rồi.”
Lúc Lưu Triệt chạy tới thì thấy A Kiều đã rúc vào ngực cô
cô, khóc nức nở đến khàn giọng. Mấy ngày liên tiếp mất sức hôn mê khiến nàng
không còn cả sức lực để khóc, cuối cùng chỉ ứa nước mắt. Những giọt nước mắt
như rơi vào lòng y, để lại chút dấu vết rồi bốc hơi bay lên. Y cảm nhận được nỗi
đau khổ trong tiếng khóc của nàng, dù là khóc không thành tiếng. Một lúc lâu
sau Lưu Phiếu mới nói, “A Kiều, con ngủ suốt mấy ngày qua rồi, gắng ăn chút
cháo đi.”
Cháo đã chuẩn bị sẵn ngoài điện, luôn được hâm nóng. Lục Y
mang vào, đặt ở trước giường. A Kiều định cầm lấy thìa nhưng cánh tay không còn
sức để cầm, đánh rơi xuống nền điện tạo thành một tiếng vang trong trẻo. Lập tức
có cung nhân tới nhặt rồi đổi thìa mới. Lần này Lưu Triệt tự mình cầm lấy, múc
cháo đưa đến tận miệng A Kiều .
Lưu Phiếu khẽ mỉm cười, từ từ thối lui. Ánh mặt trời chiếu
sáng rực bên ngoài điện Tín Hợp, mây đen bao phủ Trần gian cũng dần tản đi.
A Kiều liếc nhìn Lưu Triệt. Dù đã được nghỉ ngơi nửa ngày
nhưng khuôn mặt y vẫn còn vẻ hốc hác. Có thể dễ dàng nhận thấy mấy ngày qua y
lo lắng đến thế nào. Nàng ngoan ngoãn dựa vào y, húp được non nửa chén cháo thì
lắc đầu bảo thôi. Cảm giác ấm áp lan dần vào dưới bụng. Nơi đó đã từng ẩn chứa
một sinh mạng, chỉ vì nàng qua sơ suất mà để mất đi. Nghĩ đến đây, nàng lại muốn
rơi nước mắt nhưng cố gắng ngăn lại, trước mặt vẫn mờ đi.
“Kiều Kiều!” Lưu Triệt thở dài, đưa chén cháo cho cung nhân
rồi ôm lấy nàng không nói nổi những lời an ủi. Lúc đầu A Kiều còn tự làm thuốc
ngừa thai rất công hiệu nhưng về sau có mấy lần không ngăn được Lưu Triệt mà vẫn
chẳng xảy ra chuyện gì nên dần dần lơ là, nào ngờ…
“Kiều Kiều!” Lưu Triệt lại gọi khẽ, “Sao nàng ngủ lâu vậy?”
Nàng không biết điều đó, chỉ biết y vẫn luôn túc trực bên cạnh nhưng muốn tỉnh
dậy lại không được.
“Vừa rồi trẫm mặc nguyên y phục ngủ ở điện Thiên thì đã gặp
một giấc mộng.”
“Vậy à?” Nàng lơ đãng hỏi, “Mộng thấy cái gì?”
Lưu Triệt không đáp, nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt kỳ lạ,
cuối cùng hôn lên trán nàng, âu yếm, “Trẫm sẽ như nàng mong muốn.”
Trường An có chính sự báo đến nên Lưu Triệt không thể ở thêm
tại điện Tín Hợp, chỉ giao việc đâu vào đấy rồi quay về. Trần A Kiều nhìn ánh mặt
trời bên ngoài điện khẽ hỏi, “Công chúa Duyệt Trữ đâu?” Lục Y hầu hạ ở bên nghe
vậy liền đáp, “Công chúa mấy ngày nay cứ ở một mình ở trong tẩm điện không chịu
ra ngoài, Mạch điện hạ vẫn theo sát an ủi.”
A Kiều thở dài, cảnh tượng hôm đó rốt cuộc đã làm Tảo Tảo sợ
hãi. Mấy ngày nay, mọi chú ý ở Thượng Lâm Uyển đều dồn về mình mê man bất tỉnh,
ngoài Mạch Nhi thì e rằng chẳng ai nghĩ đến việc Công chúa Duyệt Trữ đang tự
dày vò bản thân.
“Gọi Công chúa và Hoàng tử trưởng đến đây.” Nàng ra lệnh, Lục
Y lĩnh mệnh lui ra.
Sau một lúc lâu thì nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài
hành lang. Lưu Sơ rón rén đến trước giường của nàng, cúi đầu chào, “Mẫu thân!”,
giọng cô bé đầy vẻ sợ sệt.
“Tả