
trông thấy liền kinh hãi, vội vàng
gọi, “Tam tỷ!”
Vệ Tử Phu lúc này mới giật mình tỉnh lại, kinh ngạc nhìn hắn.
“Chúng ta không được làm ầm ĩ ảnh hưởng đến Vệ Trường”, Vệ
Thanh nói, “Vào trong điện nói chuyện đi.”
Vệ Tử Phu cho mọi người lui rồi u oán nói, “Tại sao y lại có
thể như vậy?”
“Hoàng hậu nương nương”, ngay cả Vệ Trường Quân cũng cảm thấy
có gì đó không đúng, gọi vẻ lưỡng lự. “Tại sao y lại có thể như vậy?”, Vệ Tử
Phu dường như vẫn không nghe, không tin, rơi lệ nói, “Y có thể tước binh quyền
của Thanh đệ, có thể không đặt chân tới điện Tiêu Phòng, có thể không gặp Phỉ
Nhi, Vân Nhi, nhưng tại sao y lại có thể cướp đi cả hy vọng duy nhất của ta? Đó
chính là con trai năm đợi mười mong mới có được.”
“Tam tỷ”, Vệ Thanh lớn tiếng gọi, “Nếu tỷ còn muốn Cứ Nhi được
mạnh khỏe, còn muốn cả Vệ gia chúng ta toàn mạng thì cần phải quên hết chuyện
này đi, từ nay không bao giờ được nhớ đến nữa, cho dù có khổ thế nào cũng phải
cắn răng nhẫn nhịn.”
“Ta đã nhẫn nhịn bảy năm rồi”, Vệ Tử Phu cả giận nói, “Từ
năm Nguyên Sóc thứ sáu, sau khi Trần A Kiều trở về thì ta luôn nhẫn nhịn. Ta
nhìn y tới bên cạnh người đàn bà kia, từ đó không bao giờ liếc nhìn ta lấy một
lần. Ta nhìn y dần dần chèn ép Vệ gia, thậm chí một lần giam lỏng cả hoàng hậu
như ta. Ta nhẫn nhịn lâu như vậy thì đổi lại được cái gì? Cháu ngoại ta chết thảm,
con trai ta bị chính phụ thân của mình tống vào phủ Đình úy.”
“Nương nương, người thậm chí còn không hiểu lý lẽ như Cứ
Nhi.” Vệ Thanh cũng bị chọc giận, nhưng vẫn khuyên nhủ, “Mặc dù điện hạ bị giam
giữ nhưng Trương Thang cũng không có gan dám xử trí hoàng tử. Chỉ cần Trần
nương nương tỉnh, tâm tình bệ hạ khôi phục thì tự nhiên có thể điều tra rõ sự
thật, trả lại sự trong sạch cho điện hạ.”
“Nếu như”, Vệ Tử Phu chột dạ, nhìn thẳng vào hắn, “Nếu như
Trần A Kiều chết thì sao?”
“Thế thì”, Vệ Thanh nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Đó chính là
lúc cả Vệ gia chúng ta phải chôn theo.”
“Nếu nói như thế”, Vệ Tử Phu cười lạnh nói, “Ta lại muốn chờ
Trần A Kiều không còn tỉnh lại được nữa.”
“Thanh đệ”, nàng ta mỏi mệt cúi đầu, khẽ nói, “Đệ xem một
hoàng hậu đang chính vị như ta đã phải nén giận tới mức nào.”
Nàng ta vẫn còn giữ ấn tượng về người con gái kia ngồi trên
ngôi vị hoàng hậu kiêu ngạo sai khiến, ý trí dâng tràn, còn mình ở trước mặt
người đó lại hèn mọn như con kiến hôi. Năm tháng trôi qua, tình hình biến chuyển,
bản thân vẫn cứ ở thế yếu.
“Tại sao vậy chứ?”
Ở trong chốn cung Vị Ương thâm sâu này, vững chắc nhất nhưng
dễ biến đổi nhất cũng lòng dạ của quân vương, một khi mất đi sủng ái thì nói gì
cũng chỉ uổng công mà thôi.
Dù lao ngục của Thượng Lâm Uyển không thâm nghiêm lạnh lẽo
như của phủ Đình úy nhưng phải ở trong đó suốt hai ngày Công Tôn Kính Thanh
cũng thấy cực kỳ sợ hãi, cảm giác cuộc đời từ đây cũng đen tối như thứ ánh sáng
âm u trong lao ngục này vậy.
Cửa lao mở ra loảng xoảng, tiếng chân người loẹt quẹt trong
bóng tối nghe rất rõ.
“Công Tôn Kính Thanh!” Người vừa tới cất tiếng gọi.
Công Tôn Kính Thanh ngẩng đầu lên nhìn, “Là ngươi?” Gã kinh
ngạc, chợt sầm mặt xuống đề phòng, “Ngươi tới nơi này làm gì?”
Trần Hi cười khẽ, “Ta là cháu nên muốn đến xem hung thủ làm
cô cô của ta bị thương, Mạc đại nhân xem ở lòng hiếu thảo nên mới châm chước
cho được ngoại lệ.”
“Ngươi đắc ý rồi chứ?” Công Tôn Kính Thanh oán độc hỏi. Gã vốn
cũng là con cháu quý tộc ở Trường An như Trần Hi, chỉ vì phân ra hai nhà Trần,
Vệ mà càng xem thường Trần Hi là con vợ kế nên từ trước đến nay không quen biết,
không ngờ hoàn cảnh thay đổi lại gặp nhau trong ngục.
“Đương nhiên là đắc ý”, Trần Hi cười dài, “Ta còn phải cảm
ơn ngươi nữa kìa.”
Công Tôn Kính Thanh nheo mắt, “Ngươi có ý gì?”
“Ta nghe mọi người nói Kính Thanh của Công Tôn gia chỉ là một
kẻ ăn chơi lêu lổng, bất tài chẳng làm nên trò trống gì, hôm nay gặp mặt quả
nhiên là thế.” Trân Hi từ trên cao nhìn xuống, giọng khinh miệt, “Ta đang lo
không có cách nào đem việc này đổ lên Vệ gia thì ngươi lại tự mình khai ra Lưu
Cứ giúp cho chúng ta. Cơ nghiệp huy hoàng của Vệ gia đều chỉ trông vào một
hoàng tử. Chỉ cần Lưu Cứ đổ thì Vệ gia sẽ không còn tồn tại. Khi đó tổ chim bị
phá, trứng còn có thể nguyên vẹn không? Công Tôn Kính Thanh nhà ngươi cũng sẽ ở
vào chỗ nào?”
“Không thể như vậy được?” Công Tôn Kính Thanh kinh hoàng, lạc
giọng nói, “Lưu Cứ là hoàng tử, bệ hạ dù tàn nhẫn thế nào cũng sẽ không động đến
con của mình.” Hai ngày nay, gã vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, không biết
mình có làm sai hay không. Dù sao ngàn vạn lần cũng không thể khai ra chủ mưu
thực sự. Lúc này ngay cả bản thân vẫn còn do dự, lại bị Trần Hi khinh miệt, nên
gã tuyệt vọng chỉ biết lẩm bẩm tự trấn an, “Nếu chủ mưu không việc gì thì bệ hạ
chắc sẽ không lấy mạng một kẻ tòng phạm như ta.”
“Ngươi thật ngây thơ.” Trần Hi nhìn gã qua song sắt, ánh mắt
thương hại, “Bệ hạ có bốn con trai chứ không phải chỉ có một mình Lưu Cứ, hơn nữa
bệ hạ cũng không sủng ái đặc biệt gì với hắn cả. Lưu Cứ là cây đinh đâm vào da
thịt Trần gia, k