
i nên vội vàng bổ sung, cúi đầu vẻ thương
tâm, “Tướng công của ta không cần ta nữa rồi.” Giọng nàng nghẹn ngào, mắt đỏ
lên như sắp khóc.
Người thật sự đỏ mắt là Thân đại nương, bà ôm lấy Hàn Nhạn
Thanh, đau lòng, “Nói gở miệng, người đàn ông nào đó thật sự là không có mắt mới
không nhìn ra Nhạn Nhi của chúng ta tốt như vậy. Nhạn Nhi, không cần phải khóc.”
Hàn Nhạn Thanh toát mồ hôi, “Mẫu thân à, chúng ta không nhắc
đến y nữa có được không?” Nàng chỉ sợ một ngày nào đó mọi người biết người đang
bị mắng là ai thì chắc đều sợ hết hồn.
“Được rồi, được rồi, chúng ta không nói tới nữa.” Thân đại
nương hiểu sai ý của Hàn Nhạn Thanh, vỗ vỗ lưng an ủi.
Hàn Nhạn Thanh xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Hạ
Đông Trữ, “Tỷ tỷ, không phải muội cố ý khơi lại chuyện thương tâm của tỷ.”
“Không sao”, Hàn Nhạn Thanh cười vẻ khoan dung, che giấu những
tính toán trong mắt, “Nếu muội thật sự thấy có lỗi thì làm giúp ta mấy bộ y phục
rộng rãi thích hợp với người mang thai, kiểu dáng thì ta đã vẽ rồi, muội tự
mình cắt may đi, hơn nữa…” Nàng nháy mắt, “Trước khi ta sinh con, trong kinh
thành không được phép xuất hiện kiểu y phục giống như vậy.”
Cho dù ở thời hiện đại hay cổ đại thì bản tính trời sinh của
phụ nữ là thích đẹp, nhất là khi nàng có tiền, vì vậy, Hàn Nhạn Thanh quyết định,
nếu như bắt buộc phải làm một phụ nữ có thai thì nàng muốn là một phụ nữ có
thai xinh đẹp mỹ lệ nhất.
Bảy ngày sau, khi Hàn Nhạn Thanh mặc bộ y phục dành cho phụ
nữ có thai vừa mỹ lệ vừa thoải mái xuất hiện trước mặt mọi người thì tất cả đều
thấy mắt mình như sáng lên. Hai phong cách khác biệt, vừa hoa mỹ, khoan thai vừa
ngọt ngào, thân thiết đã được dung hợp lại như một thứ kỳ tích trên thân hình
người phụ nữ đang chậm rãi bước tới.
Tiêu Phương cấm cung Hàn Nhạn Thanh đúng nửa tháng, sau khi
xác định đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm dễ sinh non mới để cho nàng tự do. Lúc
này Hàn Nhạn Thanh đã mang thai gần năm tháng.
Ngày hôm đó Hàn Nhạn Thanh dẫn nha hoàn áo xanh mới thu nạp,
ngồi kiệu đi tới phường may Tạp Môn, lên lầu từ cửa ngách. Lúc nàng thiết kế
phường may Tạp Môn, tôn chỉ của nàng là phục vụ các vị phu nhân, tiểu thư trong
xã hội thượng lưu nhưng cũng không bỏ qua thị trường bậc trung và bậc thấp cho
nên dùng tầng một dành cho đại chúng và mở một cửa từ mặt bên dẫn thẳng lên lầu
phục vụ riêng cho các tiểu thư, phu nhân quý tộc của kinh thành. Vì thế bây giờ
nàng theo lối này lên đến lầu trên mà không một ai bắt gặp.
Thân đại nương trông thấy một phụ nữ có thai xa lạ lên lầu
trên của phường may Tạp Môn thì bất giác ngẩn ra, nhưng nhìn thấy bóng áo xanh
phía sau Hàn Nhạn Thanh thì nhận ra ngay, “Nhạn Nhi phải không?”
Hàn Nhạn Thanh tinh nghịch tháo mặt nạ xuống, cười duyên
dáng, “Mẫu thân, làm sao mà mẫu thân nhận ra được?”
“Con đó, một cô gái mang thai năm tháng mặc quần cao thế này
xuất hiện ở phường may Tạp Môn, không phải là Hàn Nhạn Thanh thì là ai?”
“Hì hì”, Hàn Nhạn Thanh nói lảng sang chuyện khác, “Phường
may làm ăn như thế nào rồi ạ?”
Toàn bộ bố cục, kiến trúc, trang trí trên lầu hai của phường
may Tạp Môn đều do Hàn Nhạn Thanh thiết kế, từ kiểu cầu thang xoắn ốc cho tới đại
sảnh đón khách. Sàn đại sảnh làm bằng gỗ mộc nguyên tấm, đánh bóng loáng đến mức
soi gương được. Chung quanh kê mấy chiếc bàn, ghế tựa bằng mây hòa hợp với cầm
kỳ thư họa. Trên bày nước trà bánh ngọt, trong góc đặt một chậu Điếu lan[4'> khiến
cả đại sảnh tràn ngập màu xanh, trang nhã thoát tục. Bên trái đại sảnh là phòng
y phục, chia làm năm gian váy, áo cánh, áo sam, mũ, giày, mỗi gian có một tiểu
người phục vụ riêng biệt. Tay phải là phòng bày mẫu, lấy nguyên tắc thoải mái
làm chuẩn, đốt trầm hương bố trí trang nhã ở trên cao. Có khách quý tới, người
bán hàng sẽ giới thiệu những bộ y phục thích hợp, mặc thử luôn ở trong phòng
bày mẫu. Theo như suy nghĩ của Hàn Nhạn Thanh, mục tiêu của phường may Tạp Môn
là: Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi.
[4'> Điếu lan: Một loại cây thường được trồng trong chậu đặt
trong nhà, có tác dụng lọc không khí rất tốt.
“Dạo này danh tiếng phường may ngày càng nổi, không ít tiểu
thư con nhà quyền quý nghe danh tìm đến. Bây giờ các thục nữ trong kinh thành
đã bắt đầu ưa chuộng y phục của phường may Tạp Môn rồi.” Nói đến đây, Thân đại
nương liền cười không ngậm miệng lại nổi.
Rèm cửa lay động, Hạ Đông Trữ ôm một chồng sổ sách đi vào,
“Tỷ tỷ, đây là thu nhập hai tháng vừa qua, tỷ xem đi.”
Hàn Nhạn Thanh trông thấy chồng sổ sách dày liền cảm thấy
đau đầu, gạt đi, “Thôi bỏ qua, ta tin tưởng mọi người. Thu nhập của phường may
Tạp Môn, trừ năm ngàn xâu giao cho Hạ thúc thúc, bốn phần giao cho sư phụ của
ta, còn lại nghĩa mẫu, Đông Trữ và ta mỗi người hai phần.”
“Nhạn Nhi…”
“Tỷ tỷ…”
Thân đại nương và Hạ Đông Trữ kinh ngạc, “Không cần làm vậy
đâu.”
“Phường may Tạp Môn là do chúng ta chung sức lập nên mà.”
Xét từ góc độ của Thân đại nương và Hạ Đông Trữ thì Hàn Nhạn Thanh hơi ngốc nghếch.
“Nguyện vọng lớn nhất của ta là giúp cho cuộc sống của những
người ta quan