pacman, rainbows, and roller s
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327905

Bình chọn: 8.5.00/10/790 lượt.

tâm khấm khá hơn lên. Cho nên, có thể làm được gì thì ta sẽ làm.”

Hạ Đông Trữ đứng lặng, không ngờ Hàn Nhạn Thanh xử lý việc

này rộng rãi, nghĩa khí như vậy. “Tỷ tỷ, muội cũng là người của tỷ sao?”

“Tất nhiên. Không phải muội gọi ta là tỷ tỷ sao”, Hàn Nhạn

Thanh bật cười, vuốt tóc nàng ta.

“Tỷ tỷ…” Hạ Đông Trữ nghẹn ngào, “À”, nàng ta chợt nhớ tới một

chuyện: “Tỷ tỷ. Mấy hôm có người tới phường may tìm tỷ.”

“Tìm ta?” Hàn Nhạn Thanh hơi kinh ngạc, “Rất ít người biết

ta có quan hệ với phường may cơ mà?”

“À.” Hạ Đông Trữ gật gật đầu, “Khoảng hơn một tháng sau ngày

khai trương, người ấy đã vào tiệm nói là muốn gặp người đứng đầu phường may.”

Chẳng lẽ là Quý Đan Tạp? Hàn Nhạn Thanh cảm thấy rất nhiều

khả năng là vậy liền hỏi lại với giọng có chút vội vã chờ mong “Nam hay nữ?”

“Nam”, Hạ Đông Trữ đáp, nhìn vẻ háo hức dần trở nên ảm đạm

trong mắt Hàn Nhạn Thanh.

“Ồ.” Nàng nhún vai, thờ ơ hỏi, “Ai vậy?”

“Hắn nói tên là Mạc Ung Niên.”

“Mạc Ung Niên?” Hàn Nhạn Thanh trầm ngâm nói, “Cái tên này

nghe thật quen.” Mạc Ung Niên, không phải là giám đốc điều hành của Tập đoàn

Trường Phong trong vụ án bắt cóc con tin kia sao?

Hàn Nhạn Thanh đột nhiên nhảy dựng lên, “Hắn có gửi thứ gì để

liên lạc hay không?”

“Ồ, hắn nói ít ngày nữa lại đến.” Hạ Đông Trữ hơi kinh ngạc,

chưa bao giờ thấy Hàn Nhạn Thanh phản ứng mạnh đến thế.

“Nhạn Nhi, con không nên dây dưa đến người đó”, Thân đại

nương chen lời, vẻ mặt nghiêm túc.

“Vì sao ạ?” Hàn Nhạn Thanh không hiểu nổi, nghĩa mẫu chưa từng

bao giờ can thiệp vào chuyện của nàng.

“Đông Trữ là tiểu thư nhà giàu nên không biết chứ người đàn

ông đó căn bản không phải là Mạc Ung Niên. Hắn là con trai thứ bảy của Tang lão

bản giàu có nhất kinh thành, tên là Tang Hoằng Dương.”



“Tang Hoằng Dương?” Hàn Nhạn Thanh nhắc lại, cảm giác mồm miệng

tê cứng lại.

“Đúng rồi, con đã nghe nói về cái tên này rồi chứ. Tang Hoằng

Dương là cậu ấm nổi tiếng kinh thành chuyên đùa giỡn gái nhà lành, không chuyện

ác nào không làm.”



Hàn Nhạn Thanh im lặng, trong ấn tượng của nàng thì Tang Hoằng

Dương là danh thần thời sơ Hán nhưng tại sao lại chỉ là một cậu ấm thế này?

Nàng chỉ có thể giải thích là do hiệu ứng cánh bướm[1'>, nàng hỏi thêm vài câu rồi

cáo từ rời đi.

[1'> Hiệu ứng cánh bướm: Là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm

trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Vốn được

sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó

đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác

phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.

Sau khi lên kiệu, tin tức chấn động vừa nhận được vẫn còn luẩn

quẩn bên tai, Hàn Nhạn Thanh thở dài một hơi, biết được tin tức của bạn bè, dù

chỉ là Mạc Ung Niên mà nàng không phải quen thân lắm nhưng vẫn cảm thấy rất

vui. Cảm giác vui mừng này giống như một người đi thật lâu trên đường vào ban

đêm bỗng nhiên trông thấy ngọn đèn dầu ở đằng xa, ấm áp lung linh.

Cứ chờ Mạc Ung Niên quay lại phường may Tạp Môn hay là mình

đến Tang phủ bái phỏng đây? Hàn Nhạn Thanh thầm đắn đo. Với thân phận nhạy cảm

của nàng, tốt nhất là không nên dính dáng đến giới quan lại, nhưng mà… Hàn Nhạn

Thanh khẽ thở dài. Xét theo tình hình hôm nay thì nghĩa mẫu và Đông Trữ không

muốn giúp mình tiếp xúc với Tang Hoằng Dương. Chỉ là hai người không biết khi

linh hồn Mạc Ung Niên xuyên không nhập vào thân thể Tang Hoằng Dương thì Tang

Hoằng Dương đã không còn là Tang Hoằng Dương nguyên bản nữa.

“Lục Y”, Hàn Nhạn Thanh vén rèm kiệu, vừa định bảo phu kiệu

chuyển hướng đi Tang phủ thì nghe thấy đằng xa tiếng con gái mắng chửi xa xả:

“Tang thất thiếu gia, ngươi phải biết rằng chủ tớ chúng ta không phải là người

các ngươi có thể trêu chọc được.”

“Đến chỗ đó”, Hàn Nhạn Thanh lập tức ra lệnh.

Hàn Nhạn Thanh bảo dừng kiệu ở cách đó không xa, nhìn từ cửa

sổ ra bên ngoài, liền thấy giữa đám người vây quanh có một thanh niên áo trắng

trạc hai mươi tuổi dẫn theo một tiểu đồng mặc áo xanh dương đang tỏ vẻ bất đắc

dĩ nhìn một thiếu nữ xinh xắn lanh lợi mặc áo màu xanh lục đứng chống nạnh trước

mặt, còn có một người phụ nữ mặc đồ trắng, đeo mạng bằng lụa mỏng che mặt đứng ở

phía sau.

“Công tử nhà ta đã nói rồi.” Đứa tiểu đồng tỏ vẻ căm phẫn,

“Công tử nhà ta chỉ không cẩn thận mới đụng phải tiểu thư nhà ngươi.”

“Có bao nhiêu là người, sao ngươi không đụng vào ai mà lại đụng

vào tiểu thư nhà ta?”, nữ tỳ áo xanh lục nhảy dựng lên.

“Vậy sao ngươi không nói đi, người nhiều như vậy, tại sao tiểu

thư nhà ngươi lại bị công tử nhà ta đụng phải?”, tiểu đồng áo xanh dương cũng

giận điên lên, “Đúng là cố tình gây sự.”

“Tiếng tăm của Tang thất công tử thì có ai trong chúng ta mà

chưa từng nghe qua. Tiểu thư nhà ta… Người đừng kéo nô tỳ. Ối, tiểu thư!”, nữ tỳ

áo xanh lục giờ mới nhìn lại tiểu thư nhà mình, “Tiểu thư, sao vậy?”

“Công tử nhà ta thì sao?” Hiển nhiên những lời này đã đụng

chạm đến lòng bảo vệ chủ của tiểu đồng, khiến nó giận điên lên, nếu không bị chủ

nhân kéo lại thì