
quả thực đã định xông lên cho nha đầu ngoa ngoắt kia một tát.
“Chúng ta đi thôi.” Tiểu thư che mạng rõ ràng là không quen
bị nhiều người như vậy vây xem, khẽ bảo nữ tỳ.
“Tha cho hắn dễ dàng vậy sao?” Nữ tỳ áo xanh lục hiển nhiên
chưa hết giận, quay đầu trợn mắt nhìn Tang Hoằng Dương.
“Công tử nhà ta mới không cần ngươi bỏ qua.” Tiểu đồng vẫn
còn chưa hết giận.
Hàn Nhạn Thanh cười thầm, với thân thế giám đốc của Mạc Ung
Niên trước đây mà lại gặp phải mớ bòng bong này chắc chắn là tức tối đến hộc
máu. Chuyện rắc rối này phải để nàng ra mặt mới giải quyết ổn được. Nàng quyết
định xong, liền đi thẳng vào, khẽ gọi: “Tang ca ca.”
Đám người vây quanh vốn đã định tản đi thấy vậy lại ồ ạt kéo
tới, dỏng tai lắng nghe. Nữ tỳ áo xanh lục cũng quay ngoắt đầu lại, “Vị cô
nương này”, thấy thân hình Hàn Nhạn Thanh rõ ràng đang mang bầu thì nghi ngờ một
lát rồi chuyển ánh mắt khinh thường sang Tang Hoằng Dương. Ngay cả phụ nữ có
thai cũng dính đến, đúng là…
Tiểu đồng cũng ngờ vực, len lén liếc nhìn chủ nhân nhà mình.
Chủ nhân có thêm một muội muội từ lúc nào vậy? Sao nó lại không biết?
Tang Hoằng Dương lại càng ngờ vực, nhưng liếc thấy ánh mắt
bướng bỉnh của Hàn Nhạn Thanh thì đành mỉm cười đứng yên xem trò vui.
Hàn Nhạn Thanh cảm nhận được ánh mắt chân chính ngay thẳng của
Tang Hoằng Dương thì tan hết mọi nghi ngờ, nhào tới bên cạnh hắn, “Tang ca ca,
mãi mà huynh không về nên muội không khỏi lo lắng mới chạy ra xem.”
“Vị phu nhân này”, thiếu nữ áo xanh lục vẫn không hiểu nổi,
cố gắng nói liến thoắng, gánh vác trách nhiệm nặng nề giáo hóa lòng người, “Cô
không được để loại chó đội lốt người này lừa bịp. Hắn là loài cầm thú, không điều
ác nào không làm, chẳng có gì tốt đâu.”
Hàn Nhạn Thanh không nhịn được cười thầm, tiểu cô nương này
thật đáng yêu. Nàng làm bộ tức giận vênh mặt lên, “Sao ngươi lại muốn làm nhục
Tang ca ca của ta? Mấy tháng trước, khi ta trên đường tới kinh thành, nếu không
có Tang ca ca cứu thì ta đã mất mạng từ lâu rồi. Người như vậy thì làm sao có
thể là kẻ xấu chứ?”
“Tang ca ca, chúng ta đi.” Thừa dịp thiếu nữ áo xanh lục cứng
họng, nàng quay sang túm lấy tay Tang Hoằng Dương, ngoảnh đầu ra hiệu cho tiểu
đồng, “Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê”[2'>, thoát khỏi hiện trường đã,
mặc kệ người chung quanh bình luận ta thán ầm ĩ.
[2'> “Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê”, đây là câu
thơ mà tráng sĩ Kinh Kha làm bên bờ sông Dịch với các bạn tiễn khi đi ám sát Tần
Thủy Hoàng, biểu lộ ý chí khảng khái không vướng bận tình cảm. Ở đây tác giả
dùng với ngụ ý Trần A Kiều cũng không quan tâm đến mọi người xung quanh.
“Đủ rồi chứ.” Đi qua một con phố, Hàn Nhạn Thanh nghe thấy
tiếng Tang Hoằng Dương cười bên tai, ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy bả vai của
hắn, liền hậm hực lườm một cái.
“Đa tạ phu nhân vừa cứu giúp.” Tang Hoằng Dương chắp tay thi
lễ, “Nhưng ta biết phu nhân sao?”
“Hì hì”, Hàn Nhạn Thanh cười vẻ quỷ quái, “Ngươi không nhận
ra ta nhưng ta lại biết ngươi đấy.” Nàng không nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tang
Hoằng Dương, bước ra xa mấy bước, tạo dáng rồi khẽ cất tiếng hát, “Tình yêu chẳng
qua là một câu chuyện bình thường không chút gì ghê gớm. Đàn ông cũng chỉ là
người khách qua đường, có gì phải vấn vương…”
Nàng vừa hát xong câu đầu thì Tang Hoằng Dương lập tức sáng
mắt lên, “Ngươi là?”, hắn hỏi giọng chắc chắn.
“Tôi là Hàn Nhạn Thanh, em kết nghĩa của anh đó, Tổng giám đốc
Mạc.” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười đáp, bốn chữ cuối cùng nàng nói cực nhỏ, ngay cả
tiểu đồng đứng sau Tang Hoằng Dương cũng không nghe thấy, ánh mắt đầy hàm ý.
“Thì ra vị phu nhân này thật sự là nghĩa muội của công tử
nhà tôi.”
“Đúng vậy!” Hàn Nhạn Thanh gật đầu như thật, nàng bảo phu kiệu
trở về, còn mình thì dẫn theo nha hoàn thân tín Lục Y quấn lấy Tang Hoằng Dương
bắt phải mời một bữa.
“Muội muốn đi lầu Văn Nhạc.” Hàn Nhạn Thanh ngỏ ý. Tiểu đồng
mím môi, vị nghĩa muội này của công tử thật không biết gì về tiền bạc, một bữa
ăn trên lầu Văn Nhạc đủ cho một gia đình bình thường sống qua một tháng.
“Được thôi!” Để ăn mừng gặp lại chiến hữu, Tang Hoằng Dương
cũng sẵn sàng mở hầu bao, nói vẻ hào sảng.
Đến lầu Văn Nhạc, Tang Hoằng Dương lấy một gian nhã thất,
kêu mấy món ăn nổi tiếng rồi bảo tiểu nhị ra ngoài.
“Chiêu Tài là cô nhi ta nhận về, không nhà không cửa, lanh lợi
tinh khôn nên ta giữ ở bên người làm tiểu đồng.”
“Chiêu Tài…” Một giọt mồ hôi rịn ra trên trán Hàn Nhạn
Thanh, “Muội nói này, Tang Hoằng Dương, huynh tốt xấu gì cũng là… tổng giám đốc
một công ty lớn của xã hội hiện đại, sao lấy tên quá tục thế. Huynh là… Chiêu
Tài Miêu à?”
“Nghĩa tiểu thư”, Chiêu Tài không vui nhìn chằm chằm Hàn Nhạn
Thanh, “Sao tiểu thư lại có thể gọi thẳng tên công tử nhà tôi vậy chứ?”
Hàn Nhạn Thanh cười ngọt ngào nhìn sang khiến Chiêu Tài đứng
ngẩn ra.
Lục Y buồn cười nhìn Chiêu Tài bại trận, có vẻ hả hê, “Đáng
đời!” Dưới cái nhìn nửa cười nửa không lạnh như băng tuyết của Tang Hoằng
Dương, cô cũng không dám quá trớn.
Cửa phòng mở ra, đồ ăn thức uống đưa vào không ngớt.