
rã nhưng đúng vào trước ngày phường may
chính thức khai trương thì nàng lại bị Tiêu Phương lấy lý do cái thai không yên
để hạn chế.
Trong thư phòng của Tiêu phủ.
Nhạn Thanh giậm chân, giở hết các loại thủ đoạn cầu xin, ăn
vạ nhưng Tiêu Phương vẫn lặng yên như phỗng ngồi trước án thư nhìn nàng rầu rĩ,
lại còn mỉm cười hỏi, “Có muốn uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói nữa hay
thôi?”
Hàn Nhạn Thanh giận dữ, “Chỉ nốt hôm nay nữa thôi là tôi sẽ
về nhà tĩnh dưỡng, cũng không được sao?”
“Không được”, Tiêu Phương nghiêm mặt nói, “Nhạn Nhi, lúc cô
vừa mới mang thai đã bị đả thương quá nặng, ảnh hưởng đến cái thai. Mấy ngày
nay ta thấy cô hăng hái nên không đành lòng ngăn cản, chỉ có thể giúp cô điều
dưỡng trong ăn uống. Nhưng chuyện này quan trọng nhất vẫn là cơ thể người mẹ, nếu
cô còn muốn bình an sinh đứa bé này thì từ giờ trở đi bắt đầu điều dưỡng một
tháng.”
Hàn Nhạn Thanh sửng sốt, há hốc mồm nghe Trần A Kiều trong
cơ thể kháng cự mãnh liệt.
“Biết rồi.” Nàng nhún vai, biết có nói thêm cũng vô dụng vì
cứ cho rằng nàng thuyết phục được sư phụ nhưng làm sao thuyết phục được Trần A
Kiều vốn coi bào thai trong bụng như sinh mạng? Nàng thở dài, cũng đành rầu rĩ
như đưa đám buông trôi, nghĩ đến việc mình đã dồn hết tâm tư trù tính cho phường
may, tới ngày khai trương hoành tráng thì lại không được chứng kiến tận mắt mà
không thể cam lòng. Nhưng Tiêu Phương đã nói như đinh đóng cột, nàng rốt cuộc
cũng không dám mang cái thai trong bụng A Kiều ra để đùa giỡn.
Đã không còn hy vọng ra ngoài thì nàng cũng thoải mái tâm
tư, bắt đầu theo Tiêu Phương học y, lập chí quấy phá cho phiền chết mới thôi để
hắn hối hận. Đương nhiên việc này không tránh khỏi bị Lộng Triều vốn luôn một
lòng bảo hộ huynh trưởng trợn mắt nhìn rất nhiều lần.
Mặt trời từ từ xuống núi, lúc Thân đại nương cùng với Hạ
Đông Trữ trở về thì Hàn Nhạn Thanh đang học phân biệt dược liệu. Từ rất xa đã
nghe thấy giọng nói hưng phấn của Tiểu Hổ Tử, “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ.”
“Hôm nay đúng thật là náo nhiệt. Người tới nhiều lắm. Lúc mới
đầu thì phần lớn chỉ là những cô gái thường dân, vừa vào tới phường thì đều
sáng mắt. Đến quá buổi trưa…” Tiểu Hổ Tử đang nói thao thao bất tuyệt, chợt thấy
Hàn Nhạn Thanh nhìn mình bằng ánh mắt rưng rưng trông rất đáng thương thì giọng
cậu bé càng lúc càng nhỏ, “Ôi! Tỷ tỷ! Tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ thật xinh đẹp!” Hạ Đông Trữ than thở nhìn Hàn Nhạn
Thanh đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, dáng vẻ lười biếng, mắt nhìn ai oán. Hàn
Nhạn Thanh và Trần A Kiều đều là những phụ nữ cực kỳ yêu kiều, nhất là Hàn Nhạn
Thanh lại biết rất nhiều phương thuốc và món ăn dùng để dưỡng da dưỡng nhan của
thời hiện đại, còn quấn lấy Tiêu Phương bảo hắn dạy cho mình rất nhiều món thuốc
nên đã điều dưỡng cho da dẻ mịn màng sáng trắng, không hề có hiện tượng khô
vàng tiều tụy của phụ nữ mang thai.
“Xinh đẹp thì có ích gì? Sao không nói nữa, tiếp tục đi!”
Hàn Nhạn Thanh nói vẻ ai oán, đành phải nghe người khác tường thuật lại thành
quả mà bản thân mình bao nhiêu ngày trù tính.
“Sau giờ Ngọ, rất nhiều tiểu thư nhà giàu đã phái người tới
đặt may y phục”, Thân đại nương mỉm cười bưng thuốc đi vào, “Nhạn Nhi, uống thuốc
đi!” Bà liếc thấy Hàn Nhạn Thanh hơi nhăn mặt thì lại bật cười, “Nhạn Nhi phải
uống thuốc đúng hạn thì mới có thể mau chóng được tự do chứ.”
“Tự do hay là chết?” Hàn Nhạn Thanh lẩm bẩm nói, uống một
hơi cạn bát thuốc sau đó nhăn nhó, “Nước, nước, nước…”, rồi vội vàng cầm lấy
bát nước đưa tới uống ừng ực. Hạ Đông Trữ đứng bên giơ ra một quả mơ, nàng ghé
sát lại gần há miệng ngậm lấy rồi hơi nhíu mày, “Chua quá!”
“Hì hì”, Hạ Đông Trữ cười nói, “Chẳng phải người ta vẫn nói
người mang thai thích ăn của chua sao? Sao tỷ tỷ lại là một ngoại lệ thế nhỉ?”
Rồi lại nói thêm, “Hơn nữa có câu ăn của chua sinh con trai, ăn cay sinh con
gái, từ đó có thể thấy trong bụng tỷ tỷ là một cô bé xinh đẹp khả ái.”
Hàn Nhạn Thanh ngẩn ra, nụ cười trên mặt dần biến mất. Hạ
Đông Trữ thấy vậy hơi sợ hãi, nhỏ giọng hỏi, “Tỷ tỷ, có phải muội nói gì sai
không?”
“Không phải”, Hàn Nhạn Thanh đáp, “Thật ra bản thân ta thích
con gái hơn, chỉ là…”, Trần A Kiều chắc sẽ không nghĩ như vậy.
“Chỉ là tỷ phu[3'> sẽ không nghĩ như vậy phải không tỷ tỷ?”
[3'> Tỷ phu: Anh rể.
“Ối!” Hàn Nhạn Thanh chút nữa thì nghẹn, Hạ Đông Trữ sau khi
bỏ đi vẻ ngoài thanh cao thì cũng chỉ là một thiếu nữ quen sống trong khuê
phòng tịch mịch, nếu là người quen biết thì luôn một dạ chân thành, đối với Liễu
Ngôn Hạ cũng thế, đối với nàng cũng thế. “Tỷ phu?”, Hàn Nhạn Thanh cười khổ, cô
nàng thật đúng là không biết giữ mồm giữ miệng. Rốt cuộc cô nàng bảo ai là tỷ
phu? Nếu như Hạ Đông Trữ xác định tỷ tỷ là Hàn Nhạn Thanh thì tỷ phu nàng ta
vào tám trăm năm sau còn chưa biết ở chỗ nào. Nếu như cô nàng nói đến cha của đứa
bé ở trong bụng… Hàn Nhạn Thanh đột nhiên giật nảy mình, lạnh toát.
“Ừm.” Hàn Nhạn Thanh cảm thấy cần phải cải chính lại, “Đông
Trữ, muội không có tỷ phu.” Nàng liếc mắt thấy vẻ mặt mọi người trong phòng đều
trở nên kỳ lạ thì biết mình đã lỡ lờ