
tới. Trần A Kiều từ trong thuyền bước ra, mỉm cười nhìn Tư Mã Tương
Như ngồi ở một bên, bút trong tay vung lên như múa, trong chốc lát đã cung kính
dâng lên, nói, “Bệ hạ, thần viết xong rồi.”
“Nhanh như vậy sao?”, Lưu Sơ kinh ngạc.
Trần A Kiều buồn cười, “Cho nên con còn phải học.”
Dương Đắc Ý tiếp lấy, mở ra đọc: “Dời núi lấp sông xây cung
dựng quán, kiến tạo đài các có rường hoa khuyết ngọc trên hành lang cao bốn
phía chung quanh, đường xá lộng lẫy, lối đi quanh co mỏi chân phải nghỉ. Sau
núi làm nhà tầng tầng lớp lớp, có phòng ở tận dưới vách núi sâu cúi xuống mà
nhìn cũng chẳng thấy đâu cho tới tận chốn cổng trời để sao vào chào tận cửa
phòng hay cầu vồng bắc ngang nơi hiên trước. Thanh long uốn lượn ở trường đông,
Bạch hổ nằm chầu ở cửa tây, thần linh vui đùa nơi quán nghỉ, ác tuyền nem nép
náu mình ở phương nam. Suối nước ngọt dẫn về cho mát nhà, thông suốt đến tận đỉnh
trung tâm. Núi đá bao quanh, vách đổ nghiêng nghiêng…”
Đây chính là bài Thượng Lâm phú vang danh thiên cổ. Tư Mã
Tương Như luôn hướng tới việc dùng từ ngữ hoa mỹ, cách hành văn toát lên phong
thái trau chuốt của một bậc đại văn nhân nhưng Trần A Kiều nghe xong lại thấy
vô vị, cảm giác có dệt nên đầy trời hoa gấm thì cũng chỉ là mấy chữ ca ngợi
công lao mà thôi.
“Hay!” Lưu Triệt lại vui vẻ, khen, “Không hổ là Tư Mã Tương
Như”, sau đó hạ lệnh, “Truyền xuống, thưởng cho Tư Mã Tương Như trăm nén vàng.”
Tư Mã Tương Như tạ ơn lui ra.
“Kiều Kiều!” Lưu Triệt khoác eo A Kiều, lại cười nói, “Ngày
mai cùng trẫm đi săn thú nhé.”
Sở thích truy đuổi thú săn thực sự khiến A Kiều động lòng, vừa
định nhận lời thì Lưu Sơ đã nhào tới nũng nịu, “Con cũng muốn đi.”
“Con biết cưỡi ngựa sao?” A Kiều cúi xuống cốc đầu con gái.
“Hừ”, Lưu Sơ nhất thời không trả lời được, nghĩ một lúc lại
nói, “Không sao, con sẽ bảo ca ca dạy con.”
“Cho dù con học bây giờ”, A Kiều bật cười, “thì cũng không kịp
cho buổi săn thú ngày mai.”
“Nếu giờ con không học”, Lưu Sơ láu lỉnh, “sợ rằng cũng
không kịp cho cả sang năm nữa.”
Lưu Triệt cười xòa, ra lệnh cho du thuyền lại gần bờ. Khí trời
đẹp, Thượng Lâm Uyển có diện tích rất rộng lớn, chỗ thuần ngựa của kỵ xạ trường
càng mênh mông không thấy điểm cuối. Vì Công chúa Duyệt Trữ xưa nay được thiên
tử cưng chiều nhất đòi học cưỡi ngựa nên giám mã dẫn đến một con ngựa cái nhỏ rất
thuần. Cung nhân giơ cao chiếc lọng màu vàng tươi che nắng.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt vui vẻ, “Nàng thích gì? Ngày mai trẫm
sẽ săn cho nàng nhé?”
“Vậy sao?” A Kiều lơ đãng đáp, mỉm cười nhìn Lưu Mạch cách
đó không xa đang cẩn thận dạy Lưu Sơ lên ngựa, nói, “Ở đây liệu có cáo tuyết
lông trắng không?”
“Cáo tuyết” Lưu Triệt lẩm bẩm, khẽ nhăn mặt, “Trẫm săn thú
nhiều lần ở Thượng Lâm Uyển nhưng cũng chưa từng gặp. Kiều Kiều thích cáo sao?”
“Nó xinh đẹp mà”, nàng nói, “Nếu không có thì một con thỏ nhỏ
cũng được.”
Lưu Sơ bản tính hiền lành nhưng không hề nhút nhát, được Lưu
Mạch đỡ, vất vả một hồi cũng trèo được lên ngựa, giẫm chắc trên bàn đạp.
“Tốt!” Lưu Mạch khen một tiếng, dặn dò, “Thúc nhẹ cho ngựa
chạy chậm một vòng thôi.”
Con ngựa cái quả nhiên rất ngoan ngoãn, chạy quanh bãi một
vòng, đuôi ngựa rũ xuống phe phẩy, cực kỳ vững vàng.
“Phụ hoàng, mẫu thân”, Lưu Sơ trên lưng ngựa vênh mặt nhìn
sang, “Hai người xem con cưỡi ngựa nhé.”
A Kiều bật cười, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm
giác bất an.
“Bệ hạ!” Ngự mã giám dẫn ra một con tuấn mã có bộ lông màu đỏ,
bẩm: “Đây là ngựa tốt do vùng Ô Tôn dâng lên. Ngự mã giám đã thuần phục mấy
tháng, mặc dù đã chịu phục nhưng vẫn còn sót lại chút dã tính.”
Con ngựa màu đỏ khẽ vùng vằng bước đi, quả nhiên là ngựa tốt
vô cùng.
“Ồ!” Lưu Triệt cũng hứng thú, nói với A Kiều, “Bình sinh trẫm
thích nhất ba chuyện, Kiều Kiều có biết là gì không?”
Nàng cúi đầu, “A Kiều không biết.”
“Trẫm bình sinh thích nhất là ngựa quý, sách vở”, y nhìn
nàng, bỗng nhiên khẽ trầm giọng xuống, “và A Kiều.”
Nàng giật mình, trong ấn tượng chẳng phải là ngựa quý, sách
vở và mỹ nhân sao?
“Ca ca!” Giọng Lưu Sơ lanh lảnh, “Con ngựa bọn họ dẫn lên
cho phụ hoàng có khí thế hơn con của muội nhiều.”
Lưu Mạch bật cười, “Muội chỉ mới tập cưỡi làm sao so được với
phụ hoàng chứ?”
Cô bé hừ một tiếng, “Ca ca xem thường muội quá!” Nói xong đột
nhiên đưa tay vỗ vào yên ngựa, “Ngựa ơi, chạy nào!”
Con ngựa cái hí lên một tiếng thảm thiết, chồm hẳn nửa thân
trước lên rồi phi như điên về phía trước.
“Tảo Tảo!” Lưu Mạch phản ứng cực nhanh, nhào tới định túm lấy
dây cương nhưng vẫn chậm một bước, ngã chúi xuống đất, trơ mắt nhìn vẻ mặt kinh
hoàng không biết làm sao của Lưu Sơ trên lưng ngựa.
“Mẫu thân!” Lưu Sơ kinh hoàng kêu, thân hình lắc lư trên
lưng ngựa.
Biến cố xảy ra trong khoảnh khắc, mặt mọi người đều biến sắc.
Lưu Triệt giận dữ gầm lên, “Còn không đi cứu Công chúa Duyệt Trữ.” Lại nghe
cung nhân phía sau kinh hô, “Nương nương.” Trần A Kiều đã vươn tay rút thanh kiếm
của thị vệ bên cạnh, tung mình nhảy lên ngựa đuổi theo.
“Kiều Kiều”, sắc mặt Lưu Triệt thảng thốt.
Trong trí nh