
ột nhiên lại cảm thấy mình ngốc vậy?”
“Muội biết Hoắc ca ca là cháu trai bên ngoại của Vệ hoàng hậu”,
Lưu Sơ không chút e ngại, “cũng biết Vệ hoàng hậu và mẫu thân như nước với lửa
mà vẫn bất chấp tất cả, cố tình qua lại với Hoắc ca ca.”
“Thì ra vậy”, Lưu Mạch trầm mặc một lát rồi nói, “Muội biết
rõ những chuyện này mà. Nhưng mẫu thân không ngại, nói rằng không liên quan gì
hết.”
“Ca ca nói xem, tại sao rõ ràng mới vài ngày trước còn hoàn
toàn khỏe mạnh mà chỉ chớp mắt thì đã mất rồi? Sinh mạng thật vô thường.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta càng nên quý trọng những gì đang
có, chớ để bản thân ngày sau phải hối hận.”
“Thật ra thì”, Lưu Mạch cúi đầu, “Hoắc tướng quân ra đi lúc
này cũng không phải là không tốt. Mọi người đều coi hắn là bậc anh hùng ngựa
xéo Hung Nô, đều khắc ghi trong ký ức rằng Quan Quân hầu là người thiếu niên đắc
chí, bách chiến bách thắng. Sau này cho dù Vệ gia có thế nào thì hắn cũng không
liên quan.”
“Có lẽ ca ca nói đúng”, Lưu Sơ chậm rãi quay lại, nói tiếp,
“Thế nhưng muội thà rằng huynh ấy bị thua, bất đắc chí, hoặc là vì Vệ gia mà
hoàn toàn đối lập với chúng ta, chỉ cần huynh ấy còn sống. Sống luôn quan trọng
hơn tất cả.” Cô bé nói chuyện bằng chất giọng cực kỳ trầm tĩnh, ánh mắt xa vắng
khiến Lưu Mạch lạnh toát, vội khỏa lấp, “Trời đẹp lắm, muội theo ca ca ra ngoài
nhé.”
Lưu Sơ gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi điện, vừa ra ngoài liền
bị ánh nắng chói gắt chiếu vào đến nỗi phải cúi xuống. Cung Vị Ương vẫn huy
hoàng tráng lệ, không chút ảnh hưởng vì trên đời này thiếu đi một người. Lưu Sơ
hít một hơi thật sâu, đứng giữa vùng cỏ hoa tươi thắm càng cảm giác đơn độc. Bỗng
nhiên cô bé nghe thấy ở đám hoa cúc sau điện Thanh Lương bên cạnh truyền đến tiếng
khóc rấm rứt lẫn giọng khuyên nhủ của một cung nữ, “Vệ Trường công chúa, nếu
người cứ khóc mãi thì sẽ tổn thương đến em bé trong bụng đấy.”
Lưu Sơ đau nhói, cảm thấy hơi choáng váng. Cho dù mọi người
trước nay không hòa thuận đến thế nào nhưng ít nhất vào giờ khắc này đều đau khổ
vì cùng một người. Lưu Phỉ ở phía sau khóm hoa cúc khe khẽ ừ một tiếng, nắm lấy
tay thị nữ rồi đi ra ngoài. Cô trông thấy Lưu Mạch, Lưu Sơ thì giật mình. Lưu
Sơ không muốn quấy rầy, khẽ gật đầu chào rồi kéo tay ca ca, nói, “Chúng ta đi
sang phía bên kia.”
Từ điện Thanh Lương về phía điện Tuyên Đức ở ngoài xa, theo
thứ tự sẽ đi qua các điện Ngọc Đường, Chiêu Dương và nơi Hoàng đế thường ở hàng
ngày là điện Tuyên Thất. Lưu Sơ đi không chủ định, lọt vào mắt Chư Ấp công chúa
Lưu Thanh đang vâng lệnh mẫu thân đi tìm trưởng tỷ lại thành ra khiêu khích.
“Đứng lại!” Lưu Thanh sải bước tới, cười hàm ý mỉa mai, “Sơ
muội muốn đến chỗ phụ hoàng à?”
Lưu Mạch khẽ cau mày, đứng chắn trước mặt muội muội rồi nói
đúng lễ nghi, “Không phiền Công chúa Chư Ấp phải hao tâm tổn sức.”
Trong cung Vị Ương, mặc dù Công chúa Duyệt Trữ là người được
sủng ái nhất trong các hoàng tử công chúa nhưng người mà cung nhân kính sợ nhất
lại là Hoàng tử trưởng Lưu Mạch. Hoàng tử là người có phong độ ngày càng trầm ổn
cộng thêm mẫu thân, muội muội được Hoàng thượng sủng ái khiến mọi người cho rằng
tương lai cực kỳ hứa hẹn. Lưu Mạch nhìn chằm chằm nhưng Lưu Thanh vẫn không lùi
nửa bước, quật cường ngẩng đầu ngạo mạn, “Nghe nói Duyệt Trữ muội muội đã từng
cầu hôn biểu ca của ta trước khi biểu ca qua đời. Biểu ca của ta đã sớm có gia
quyến như hoa, bạn đẹp như ngọc. Thân là công chúa mà không biết tự trọng như
thế thì cũng khó.”
Lưu Mạch không hề biết chuyện này, nghe vậy lập tức quay lại
thấy muội muội mặt tái nhợt nhưng vẫn gắng cười tươi tắn phản kích, “Ít nhất Hoắc
ca ca đã trả lời sẽ lấy ta chứ không thèm thành thân với một biểu muội như
ngươi.”
“Ngươi…” Lưu Thanh tức run cả người, đi lướt qua bọn họ về
hướng Lưu Phỉ hậm hực, “Đại tỷ, chúng ta không cần quan tâm tới bọn họ, trở về
điện Tiêu Phòng thôi”, rồi chợt im bặt, thấy mắt tỷ tỷ nhạt nhòa.
Thì ra Hoắc Khứ Bệnh không phải là không chịu kết hôn mà là
vẫn chưa có ai có thể làm cho hắn gật đầu.
Không lâu sau, Trần A Kiều nghe được chuyện mấy vị hoàng tử
công chúa trong cung Vị Ương xung đột, ngạc nhiên một lúc thật lâu rồi thở dài.
Nàng vẫn cho là Lưu Sơ còn quá nhỏ nên không ngờ cô bé đã bước vào tuổi dậy
thì, lần đầu tiên ấp ủ mối tình đầu. Nàng mỉm cười nhìn Lưu Mạch đang bồn chồn
lo lắng, “Không phải lo cho Tảo Tảo đâu, mẫu thân sẽ an ủi nó.”
Lưu Mạch đương nhiên rất tin tưởng mẫu thân, sắc mặt nhẹ
nhõm gật đầu, bỗng nhiên thấp giọng nói, “Thật ra thì Quan Quân hầu qua đời khiến
con cũng khó chấp nhận.”
Một thiếu niên tướng quân cao ngạo hào hùng, khí thế nuốt cả
sơn hà như vậy khiến một người ôn hòa chững chạc như Lưu Mạch cũng sinh lòng
ngưỡng mộ. Trần A Kiều vỗ nhẹ vào trán Lưu Mạch và bảo, “Mẫu thân biết, vì ngay
cả mẫu thân cũng rất đau xót.”
Nàng đặt cây đàn tỳ bà xuống, đi vào điện, trông thấy Lưu Sơ
ngồi ngơ ngác bần thần ở trên giường, không nhìn thấy cả nàng bước vào. “Tảo Tảo!”
Nàng gọi, nhìn con gái giật mình ngơ ngác nhìn lên.
“Mẫu thân!” Cô bé lặng lẽ chào.
“Kh