Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212580

Bình chọn: 7.5.00/10/1258 lượt.

ông ngờ Tảo Tảo cũng đã mười hai tuổi, chẳng mấy chốc

cũng sắp xuất giá rồi.”

Lưu Sơ vùi mặt xuống gối, một lúc sau mới nói khẽ, “Trừ phi

có người tốt hơn Hoắc ca ca, nếu không con sẽ không lấy chồng.”

Trần A Kiều bật cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của

con gái, “Nói cho mẫu thân biết, con… thật sự rất thích Hoắc ca ca sao?”

“Con không biết”, Lưu Sơ lắc đầu, “Ngày đó con nói muốn

huynh ấy lấy con chỉ là tình cảm bộc phát. Nhưng nghĩ tới chuyện sau này phải lập

gia đình, thay vì gả cho một người không thích giống như Lưu Phỉ, Lưu Vân thì

chẳng thà gả cho Hoắc ca ca.”

“Nhưng huynh ấy đã chết rồi.” Nước mắt ngập tràn trên khóe mắt

Lưu Sơ, “Sau khi huynh ấy chết, con nhớ lại gương mặt huynh ấy lúc nói cười, bỗng

nhiên cảm thấy những lời nói khi đó rất chân thành.”

“Mẫu thân, mọi người chưa từng nói cho con biết là Hoắc ca

ca đã có thê thiếp rồi”, cô bé quay mặt đi.

“Bởi vì chúng ta cũng không cho đây là chuyện quan trọng”,

Trần A Kiều nói. Đây chẳng qua là chuyện rất bình thường, Hoắc Khứ Bệnh say rượu,

Vệ Thiếu Nhi sai tỳ nữ tới hầu hạ, sau đó thì Hoắc Thiện ra đời. Cũng không phải

nói là Hoắc Khứ Bệnh từng có chút tình ý nào đối với Hoán Liên, thời đại này,

đàn ông ai mà chẳng như thế.

“Tảo Tảo, con chán ghét Hoắc ca ca sao?”

“Nếu Hoắc ca ca còn sống thì tất nhiên là con sẽ ghét, không

chừng còn làm loạn lên với huynh ấy”, Lưu Sơ nói, “Thế nhưng Hoắc ca ca đã mất,

nói ra cũng không còn ý nghĩa.” Cô bé nhớ lại ngày đó khi mình nói đến chuyện kết

hôn thì liền nghe thấy phía sau có tiếng chén vỡ giòn tan. Hoán Liên chắc hẳn

cũng rất yêu Hoắc ca ca, ít nhất Hoắc ca ca còn có một giọt máu ở trên đời này,

cũng là chuyện may mắn. Một lúc lâu sau, cô bé bỗng nghe thấy giọng mẫu thân đổi

khác, “Cái chết cũng là một thứ gì đó thật đẹp.”

“Con không hiểu”, Lưu Sơ kinh ngạc, “Tại sao cái chết lại đẹp

được chứ?”

“Bởi vì cái chết xóa nhòa những nhược điểm của một người, những

điều con nhớ về người ấy đều là những kỷ niệm đẹp. Một người sống thì mỗi bước

đi đều có thể sai lầm, nhưng khi đã chết thì trở thành vĩnh hằng ở trong lòng

người khác.”

“Không một ai có thể cưỡng lại với vĩnh hằng”, nàng như đang

nói với bản thân.

“Như vậy”, Lưu Sơ suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Ý của mẫu thân

là con vốn không thích Hoắc ca ca đến vậy, nhưng vì huynh ấy đã chết cho nên

con mới cảm thấy con rất thích huynh ấy phải không?”

“Mẫu thân cũng không rõ lắm.” Trần A Kiều mỉm cười, “Có lẽ

ngày sau con sẽ gặp một thiếu niên khác rồi yêu thương hắn, khi đó sẽ coi Hoắc

ca ca như một giấc mộng thời niên thiếu mà thôi.” Là một người mẹ, nàng cũng hy

vọng như vậy.

“Mẫu thân!” Lưu Sơ mơ màng, “Yêu là cái gì vậy?”

“Yêu… là mỗi người phải tự mình trải nghiệm lấy.”

“Như vậy thì mẫu thân yêu phụ hoàng không?”

A Kiều im lặng một lúc lâu rồi trả lời, “Mẫu thân cũng không

biết. Bình tâm mà xét thì những năm qua phụ hoàng của con đối xử với mẫu thân

cũng có thể coi là tốt. Thế nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến yêu thì mẫu thân lại nhớ

chuyện nghe chỉ phế truất năm xưa ở điện Tiêu Phòng, đau đớn đến xé lòng nát dạ

mà chùn bước.”

Nàng đứng giữa đại điện hoa lệ trống trải, cảm giác thật quạnh

quẽ, dường như gió thổi trên xà nhà cũng đang cười nhạo, nhát dao chí mạng lại

đến từ người mình yêu dấu nhất.

“Có tốt nhiều hơn nữa cũng không thể nào bù đắp được vết

thương năm xưa sao? Nàng cười lặng lẽ, không phải bản thân cố ý muốn nhớ lại những

đau đớn của quá khứ mà bản năng sinh tồn đối với nguy hiểm đã báo trước cho

nàng lùi bước. Nam nhân một khắc trước còn ôn nhu đa tình với mình, một khắc

sau đã lạnh lùng tàn khốc đến mức như tất cả tình cảm đều chỉ là một trang giấy

lộn không đáng nhắc. Nàng cũng không có ý định nói cho con gái nghe nỗi bất an

sâu thẳm đó nên dịu dàng, “Mẫu thân hát một bài cho con nghe nhé.”

Lưu Sơ ngoan ngoãn gật đầu. Bàn tay A Kiều lướt trên cây đàn

tỳ bà. Vì trong lòng đau thương nên giai điệu có chút nhu hòa nhưng vẫn không

che hết được hào khí bên trong của khúc hát.

“Khói bốc lên cao nơi phương bắc xa xăm, cả thiên hạ khắp

nơi đều loạn lạc, chiến trận bùng lên như trời nổi cuồng phong, vó ngựa tung bụi

mịt mù, kiếm đao tuốt vỏ sáng lòa, tấm lòng như sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy,

hai mươi năm trời dọc ngang tung hoành, chẳng biết kẻ thù đang đối đầu thực sự

là ai đây?

Hận thù càng sâu thì chinh chiến càng dài, biết bao người đã

phải vùi thân nơi đất lạ quê người, nuốt hận vào lòng chẳng than tiếc nửa lời,

máu đào thay nước mắt tỏ ý quyết chí hy sinh chẳng ngại thân mình, chẳng tiếc

gì máu xương để gìn giữ lấy quốc gia.

Ngựa hí vang vó tận trời nam nhưng lòng vẫn quay nhìn về cố

hương, càng nhìn cố hương càng thấy xa vời, cảnh thanh bình xưa nay chiến tranh

tang tóc ngút trời, bụi mịt mờ tung bay, lòng dặn lòng nguyện cố thủ để giữ gìn

bờ cõi biên cương này, giữ gìn từng tấc đất quê hương, để lân bang phải nể oai

khiếp sợ.”[1'>

[1'> Bài hát Tận trung báo quốc trong phim Nhạc Phi do Đỗ Hồng

Cương trình bày, đặt lời Việt là Buồn như đá thời gian (Đan Trường).

Nàng gật


Pair of Vintage Old School Fru