
thì hai bộ lạc Hưu Đồ, Hồn Tà hàng phục
nhà Hán. Hưu Đồ vương lâm trận nuốt lời bị Hồn Tà vương giết chết. Viên tướng
nhà hán hàng phục hai bộ lạc này chính là Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh. Lưu Triệt
giận tái mặt, giọng đầy sát khí, “Tạm giam Kim Nhật Đan lại, đợi Quan Quân hầu
khỏe lên thì tiến hành xử trí.”
Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh là một thần thoại dũng mãnh thiện
chiến, anh hùng nhất ba quân mà quân Hán không người nào vượt được. Lúc đó, chẳng
những là Lưu Triệt hay các quan văn võ trong triều mà ngay cả chính bản thân Hoắc
Khứ Bệnh cũng không coi việc ngã ngựa lần này là quá quan trọng.
Trần A Kiều ở trong cung Trường Môn từ từ nhắm mắt lại khi
nghe nói Quan Quân hầu ngã ngựa. Từ năm Nguyên Sóc thứ sáu, nàng đã không còn
phân biệt rõ sự khác biệt giữa lịch sử và thực tế nữa, chỉ cảm thấy mình là người
thuộc về thời đại này, dựa theo số mệnh của mình mà biết được hướng đi của Đại
Hán cũng tương tự phát triển nhanh về phía trước, giữa hai thứ đó lúc cố tình
khi vô ý ảnh hưởng lẫn nhau, thỉnh thoảng sinh ra một chút bất đồng. Cho dù
không có quan hệ tốt thì Tảo Tảo vẫn vô cùng ngưỡng mộ người thiếu niên tư thế
oai hùng sáng chói, ngựa xéo Hung Nô ấy, nhưng cũng không cách nào ngăn cản, chỉ
biết nhìn hắn từng bước từng bước tiến đến cái chết.
“Đám ngự y kia quả thật là lũ toi cơm”, Mạc Ưu Sầu tức giận
nói, “Khám bao lâu mà vẫn không nói được tại sao Quan Quân hầu ngã ngựa, so ra
thì không bằng ngay cả nửa ngón tay của Tiêu tiên sinh.”
Trần A Kiều suy nghĩ một chút rồi quay lại ra lệnh, “Thành
Liệt, ngươi đi một chuyến đến điện Tuyên Thất, bẩm báo với bệ hạ rằng hãy để ngự
y hội chẩn cho Quan Quân hầu. Nếu vẫn không tìm ra cách chữa trị thì lập tức đến
Tử Dạ y quán mời Tiêu đại phu.”
Thành Liệt khá bất ngờ nhưng vẫn cung kính đáp, “Dạ.”
Ngự y hội chẩn nhưng vẫn không có kết quả. Quan Quân hầu cười
nói oang oang, bảo, “Xin bẩm lên bệ hạ, chuyện của ta không liên quan gì đến
Kim Nhật Đan cả.”
“Gã tuy là người Hung Nô nhưng vẫn không mất chí khí của một
nam tử. Hoắc Khứ Bệnh dù không ra gì nhưng há có thể để cho người sát hại ư?”
Đình úy Trương Thang cũng không điều tra cái gì, hơn nữa
Quan Quân hầu đã giải thích nên Lưu Triệt liền hạ lệnh thả Kim Nhật Đan. Tiêu
Phương phụng mệnh đến phủ Chiêm sự chẩn bệnh cho Quan Quân hầu. Mặc dù biết hắn
có thiên hình vạn trạng những mối quan hệ với Trần hoàng hậu nhưng Vệ Thiếu Nhi
cũng hiểu hắn y thuật cao minh, lại sốt ruột vì ái tử nên vẫn đích thân nghênh
đón vào phủ.
“Khứ Bệnh rốt cuộc thế nào?” Sau khi chẩn mạch xong, Vệ Thiếu
Nhi tiễn Tiêu Phương ra ngoài, khẽ hỏi.
“Thứ cho Tiêu Phương nói thẳng”, Tiêu Phương quay đầu lại, vẻ
nghiêm trọng, nói, “Sức khỏe của Quan Quân hầu cũng không mấy lạc quan.”
Vệ Thiếu Nhi liền thấy sắc mặt tối sầm, suýt nữa ngã sụp xuống.
“Nói như vậy thì sức khỏe của Quan Quân hầu không còn khả
quan nữa sao?”
Trần A Kiều ngồi đối diện với Tiêu Phương trong cung Trường
Môn, nghe sư phụ báo liền ngừng cánh tay đang phe phẩy quạt, nhẹ nhàng hỏi. Dù
trời đã dần vào thu nhưng mấy ngày nay thành Trường An vẫn còn rất nóng. Đám
cung nhân trong điện Bát Nhã đều mặc y phục mùa hè mỏng tang.
“Ừm.” Tiêu Phương thoáng chần chừ, cuối cùng nói, “Ta chẩn
đoán rằng có vật thể lạ sinh ra rồi lớn lên từng ngày chèn ép não của Quan Quân
hầu. Tuy ta có chút tinh thông y thuật nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được kết
cấu tinh vi của não bộ nên không có cách nào cứu chữa.”
Trần A Kiều bất giác tỏ vẻ kinh hãi, dù ở hai ngàn năm sau
cũng khó chữa trị được bệnh này huống chi là ở thời Tây Hán chỉ có thiết bị y tế
lạc hậu. Nàng do dự nói, “Những năm qua con thường quan sát thấy khí sắc của Hoắc
Khứ Bệnh không có chỗ nào không ổn, tại sao vừa phát bệnh đã hung hiểm như vậy
chứ?”
“Chắc là do thể lực hắn quá tốt”, Tiêu Phương thở dài, giải
thích, “Đại thụ cành lá rậm rạp che trời, chỉ đến khi ruỗng ruột rồi thì mới thể
hiện ra bên ngoài.”
“Sư phụ!” Nàng trầm ngâm hỏi, “Người hãy nói thực cho con biết,
Hoắc Khứ Bệnh ước chừng còn duy trì được bao lâu?”
“Hiện giờ thì tinh thần vẫn còn không tệ nhưng… chắc cũng chỉ
được khoảng nửa tháng nữa thôi.”
Trần A Kiều im lặng hồi lâu mới chép miệng, “Đáng tiếc!”
“Quan Quân hầu thiếu niên đắc chí, dũng mãnh thiện chiến,
quang minh lỗi lạc, nếu chết trẻ thì quả thực là đáng tiếc”, Tiêu Phương nói,
“Nhưng dù hắn không can dự vào cuộc tranh giành gia tộc thì vẫn là người của Vệ
gia.”
Nói cho cùng thì chuyện xảy ra như vậy vẫn là có lợi cho Trần
A Kiều. Nếu quả thực bệnh của Hoắc Khứ Bệnh còn có một tia hy vọng mong manh
thì liệu nàng có nguyện ý dang tay cứu giúp hay không? Trần A Kiều tiễn sư phụ
rời đi, tự hỏi lòng như vậy, phát hiện rằng chính mình cũng không trả lời được.
Đứng ngoài cuộc thì đương nhiên có thể rơi lệ tiếc thương, nhưng khi đã dấn
thân vào sâu bên trong thì làm sao có thể quyết định tùy tiện?
Một ngày Hoắc Khứ Bệnh vẫn còn tồn tại, Lưu Triệt sẽ còn
lòng nuối tiếc đối với Vệ gia. Đến khi Vệ gia có thể trở mình đắc thế thì bọn họ
làm gì nhâ