
ơi run tay khiến chiếc chén sóng ra một chút để lại
mấy lá trà nho nhỏ trên y phục. Lưu Triệt ở tuổi trung niên, đang lúc đỉnh cao
phong độ, theo nàng thấy thì chưa cần thiết phải lập thái tử. Nhưng theo quy chế
tổ truyền của triều Hán, phải lập thái tử sớm thì triều thần mới có thể an
lòng. Các triều thần cân nhắc mãi giữa hai vị hoàng tử khác mẹ, đoán không được
tâm ý của bệ hạ nên mới dây dưa tới tận hôm nay.
Hiện giờ Lưu Triệt đã có bốn con trai. Con trai trưởng Lưu Mạch
do mình sinh ra, mười một tuổi. Con trai Lưu Cứ của Vệ Tử Phu chín tuổi. Con trai
thứ ba Lưu Hoành, thứ tư Lưu Đán còn quá nhỏ, thân phận mẫu thân lại hơi thấp một
chút, hơn nữa theo quy chế nhà Hán về lập người kế thừa chỉ tôn sùng lập dòng
chính, lập con trưởng, lập con hiền nên không có hy vọng. Nói cho cùng thì chỉ
còn Trần, Vệ tranh giành mà thôi. Chuyện này chắc hẳn không phải do Vệ gia đưa
ra nên xét về tuổi, xét về năng lực, về việc được bệ hạ ân sủng thì Lưu Mạch đều
hơn Lưu Cứ, chỉ có điều là nàng lại không muốn cho Mạch Nhi làm cái thứ thái tử
quỷ quái gì kia.
“Kiều Kiều thấy thế nào?” Đêm đến ở trong điện Bát Nhã, Lưu
Triệt mỉm cười dò hỏi.
“Thực ra mà nói thì thiếp tất nhiên không muốn cho Lưu Cứ
lên ngôi vị thái tử.” Nàng bình thản, cảm thấy nếp nhăn nơi khóe môi khi y cười
như đập vào mắt.
“Sao?”
“Cho dù là triều thân ở trong cung hay ở bên ngoài thì đều
là những người trọng cao khinh thấp. Bất kể Hoàng đế hiện đang ân sủng ai như
thế nào, bọn họ chỉ coi trọng người ngày sau sẽ là hoàng đế, đúng không? Nếu
Lưu Cứ lên ngôi thì thiếp và Mạch Nhi, Tảo Tảo làm gì còn đường sống nữa.”
“Nếu vậy thì”, Lưu Triệt chau mày hỏi, “Kiều Kiều hy vọng trẫm
chọn Mạch Nhi sao?”
A Kiều xua tay, “Thiếp cũng không hy vọng Mạch Nhi làm thái
tử.”
Lưu Triệt cố nén kinh ngạc ở trong lòng, thản nhiên hỏi, “Vì
sao vậy?”
“Thái tử có trách nhiệm quá nặng nề, thiếp sợ Mạch Nhi đảm
nhận thì sẽ mệt chết mất. Hơn nữa, nếu bị đẩy ngã từ ngôi vị thái tử thì sẽ
càng đau hơn. Không phải Lưu Vinh chính là tấm gương trước mắt sao?”
Nàng càng sợ rằng đến cuối cùng người uy hiếp ngôi vị thái tử
của Mạch Nhi lại không phải là huynh đệ của nó mà lại chính là bản thân Lưu Triệt.
Cho tới bây giờ, quân quyền và trữ quyền phân lập là chuyện nguy hiểm nhất. Lưu
Triệt là vị quân chủ quyền thế, sẽ không chịu đựng được việc có người chia sẻ
quyền lực trong tay, ngay cả khi người đó là con mình. Kết cục của Lưu Vinh thuở
trước khiến nàng lui bước. Lưu Triệt tuổi thọ còn dài, nàng không nỡ để Mạch
Nhi bị diệt vong dưới tay của chính phụ thân mình, càng không nỡ để nó theo lý
mà tranh giành, cuối cùng cha con trở mặt với nhau.
“Kiều Kiều giải thích cũng thật kỳ lạ”, ánh mắt Lưu Triệt
lóe lên, “Chẳng lẽ nàng muốn trẫm lập Hoành Nhi hay Đán Nhi ư?”
A Kiều bật cười, “Thiếp mong bệ hạ sẽ sống lâu thêm một
chút, đừng có suy nghĩ về chuyện lập thái tử gì đó nữa.”
“Kiều Kiều!” Ánh mắt y trở nên sâu thẳm, y ôm lấy nàng, “Trẫm
rất vui vì nàng có thể nói như vậy.”
“Thật ra thì”, nàng thản nhiên nói, “A Kiều nói gì chẳng qua
cũng là ý kiến riêng của A Kiều. Bệ hạ muốn quyết định ra sao, A Kiều cũng
không muốn xen vào.”
Năm Nguyên Thú thứ sáu, triều thần xin lập thái tử lần đầu
tiên nhưng Lưu Triệt im lặng không nói gì, cuối cùng không lập thái tử. Người của
Vệ gia thở phào nhẹ nhõm, cho dù thế nào nhưng cuối cùng bệ hạ không lựa chọn
Hoàng tử trưởng Lưu Mạch thì bọn họ vẫn còn hy vọng. Thì ra ân sủng của bệ hạ đối
với Trần hoàng hậu cũng không đến mức liên quan đến quốc sự.
Năm Nguyên Thú thứ sáu, thủy quân tập luyện trên hồ Côn Minh
đã có chút thành tựu. Trong điện Tuyên Thất bắt đầu nghe phong thanh rằng bệ hạ
có ý cho thủy quân đánh chiếm nước Điền, dùng võ lực mở đường thông đến Thân Độc.
Từ khi Đại tư nông Tang Hoằng Dương nắm tài chính quốc gia tới nay đã áp dụng
phương pháp đồng đều và bình đẳng, quan quản lý buôn bán cũng bình ổn giá hàng,
dần dần thu được thành công. Quốc khố dư dả, thừa đủ cho trận đánh tộc Côn
Minh. Việc huấn luyện thủy quân ở hồ Côn Minh từ trước tới nay luôn do Trường
Tín hầu Liễu Duệ phụ trách nên mọi người đều ngầm hiểu rằng chắc chắn là Liễu
Duệ sẽ làm chủ tướng cuộc xuất chinh Côn Minh lần này. Nhưng có một chuyện đột
nhiên xảy ra tại trường bắn ở trong cung Vị Ương đã ngăn cản thủy quân lên đường
viễn chinh Tây Nam.
Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh đua ngựa với một gã mã nô ở
trong trường bắn đã bị ngã ngựa khi đang phi nhanh, mặc dù nguy hiểm nhưng may
là Hoắc Khứ Bệnh thân thủ nhanh nhẹn nên không bị thương nặng. Khi tin tức truyền
lên thì Lưu Triệt khá kinh ngạc, “Khứ Bệnh vẫn luôn là tay thuần phục ngựa lão
luyện, tại sao lại không khống chế nổi ngự mã đã được thuần phục do trường bắn
nuôi dưỡng chứ?”
Cung nhân đang quỳ gối dưới điện có chút ngập ngừng, Lưu Triệt
phát hiện thấy bèn quát lên, “Nói!”
“Vâng, thưa bệ hạ.” Cung nhân dập đầu xong rồi mới bẩm, “Tên
mã nô đua ngựa với Quan Quân hầu tên là Kim Nhật Đan, là vương tử của Hưu Đồ
vương ngày trước.”
Sau cuộc chiến Hà Tây