
chắn là lâu hơn người”, nàng lạnh lùng đáp, giơ chân
lên đạp, giãy giụa kịch liệt khiến Lưu Triệt vất vả lắm mới ngăn lại được.
“Nương nương! Bệ hạ!” Bên ngoài, Lục Y nghe thấy động tĩnh bất
thường thì cất giọng kêu to, vẻ lo lắng.
Nàng đỏ mặt, miễn cưỡng đáp, “Không có chuyện gì.” Đang nói
chuyện nàng cảm thấy ngang hông bị tay phải của Lưu Triệt khẽ vuốt ve, cả người
nàng run rẩy, cố kìm tiếng thở gấp. Người đàn ông này thật sự quá rõ mỗi chỗ
trên thân thể nàng.
Sự tiếp xúc da thịt có sức quyến rũ đến mê hoặc. Một cơn
rùng mình mãnh liệt khiến nàng không còn nghiến chặt được răng, suýt nữa kêu
lên.
“Triệt Nhi…!” Cuối cùng nàng đành đầu hàng. Cái tên quên
lãng từ lâu bật ra khỏi miệng cùng với dòng lệ ướt đẫm. Nàng mơ hồ nghe Lưu Triệt
than nhẹ rồi hôn ngấu nghiến đôi môi của nàng.
Tới lúc mệt rũ người ra rồi dần chìm vào giấc ngủ say, nàng
nghĩ mình đã từng bao nhiêu lần hoặc hờn dỗi, hoặc tức giận gọi y là Triệt Nhi,
sao đến bây giờ gọi nước mắt lại tuôn rơi.
Sao lại như thế được chứ? Chỉ gọi một tiếng gọi lại khiến
cho ký ức cuồn cuộn ập về không thể tiếp tục chia cắt. Nàng bỗng nhiên thấy
mình thật khác.
Cuối năm Nguyên Thú thứ năm, Mạt Lăng hầu Lưu An thu nhận Di
Khương về danh nghĩa là thị nữ của thứ nữ Lưu Thiến làm nghĩa nữ, gả cho trọng
thần triều đình Đại tư nông Tang Hoằng Dương. Trong cung Trường Môn, Trần A Kiều
vui mừng khoác tay Lưu Lăng, “Thiến Nhi đã được gả cho Ngũ Bị, hôm nay cả Tang
Hoằng Dương cũng đã thành hôn rồi, Lăng Nhi, muội còn định kéo dài bao lâu nữa?”
“Từ sau biến cố Giao Đông, Ngũ Bị vào triều làm quan rồi được
bệ hạ trọng dụng, dần dần được thăng lên đến chức quan điển khách, cai quản các
man tộc đã quy thuận. Lưu Lăng thở dài, bất đắc dĩ nói, “Có phải phàm là con
gái thì cuối cùng cũng phải đi đến bước này?”
Trần A Kiều khẽ mỉm cười, “Muội một thân một mình lâu như vậy
mà không thấy cô đơn sao? Tìm lấy một người cùng chung chí hướng để bầu bạn
cũng tốt. Tỷ thấy Đông Phương Sóc được đấy.” Nàng vốn cho rằng nhóm bọn họ nhất
định sẽ sống cô đơn suốt quãng đời còn lại nhưng hôm nay nhìn lại thì Liễu Duệ
với Lưu Đàm hay Tang Hoằng Dương với Di Khương đã hòa hợp, cũng có thể coi là
ngọt ngào ấm áp. “Như vậy thì”, nàng lắc đầu thầm nghĩ, “hạnh phúc của mình và Lưu
Lăng nằm ở nơi nào?”
“Tỷ không được lựa chọn đã phải bước vào cuộc sống vợ chồng”,
Lưu Lăng không để ý, chỉ cười nói, “Nếu tỷ được tự do như muội thì e rằng cũng
mất nhiều thời gian. Phụ nữ vốn thận trọng hơn đàn ông nhiều.”
“Đông Phương Sóc thông minh đa tài, cũng tốt rồi.” Nàng khẽ
thở dài, “Nhưng nếu muội vì đó mà lấy hắn để rồi sau này không chung suy nghĩ lại
trở thành thù hận, vậy chẳng bằng cứ ung dung nhàn nhã như bây giờ còn hơn?”
Trần A Kiều trầm tư, Lưu Lăng nhìn như không cố chấp nhưng vẫn
giữ thái độ vô cùng đa nghi về thời đại mà hai người sống trước đây thì nói gì
đến một người thời cổ cách nàng đến hai nghìn năm.
“Thật ra thì những năm qua muội cũng xem xét một cách khách
quan”, Lưu Lăng mỉm cười nói, “Bệ hạ đối xử với tỷ cũng coi là không tệ. Thế
nào? A Kiều tỷ động lòng chưa?”
Nàng thở dài, “Một người đã tàn nhẫn đâm một nhát dao vào
tim mình rồi lại quay sang yêu chiều nâng niu mình trong lòng bàn tay thì muội
cảm thấy như thế nào?
“Ừ… thì thế”, Lưu Lăng cười mỉa, “Nhưng A Kiều tỷ có nghĩ tới
hay không, tỷ hôm nay dù sao cũng là người khác với tỷ trước kia. Bệ hạ có thể
không thương A Kiều ngày trước nhưng lại bị vẻ lạnh lùng của A Kiều chuyển thế
ngày hôm nay hấp dẫn. Dù sao thì mấy hôm trước y cũng bỏ qua một Lý Nghiên đẹp
nghiêng thành, không thể không thừa nhận nguyên nhân chính là do có tỷ ở bên cạnh.”
“Yêu?” A Kiều bật cười nhìn những cây cột trụ màu đỏ như máu
trong cung Trường Môn, “yêu là thứ xa xỉ nhất trong hoàng cung tráng lệ này.”
Còn Lưu Triệt là tình nhân không đáng tin nhất trong khắp thiên hạ.
“Không nói chuyện này nữa”, A Kiều chớp mắt rồi nói sang
chuyện khác, “Gần đây tỷ luôn lo lắng, cảm thấy thế lực Trần gia mở rộng quá
nhanh. Muội nhắc nhở bọn họ thu lại một chút đừng để cho bệ hạ nghi ngờ.”
Từ những năm Nguyên Thú trở đi, Lưu Triệt giữ vững thế giằng
co của hai nhà Trần, Vệ ở trong triều đình, tinh tế khống chế, giữ cho thế lực
của hai nhà ở thế cân bằng. Trong trò chơi quyền lực, tiến chưa chắc là tiến,
lui cũng chưa chắc đã là lui, nhìn về lâu dài thì chiếm ưu thế tạm thời cũng là
nguồn gốc của tai họa. Lưu Lăng cũng hiểu rõ đạo lý này, gật đầu đáp, “Muội biết
rồi!”
Đầu năm Nguyên Thú thứ sáu, Dương Thạch công chúa Lưu Vân xuất
giá, Hoàng hậu Vệ Tử Phu chủ trì hôn lễ. Trần A Kiều bình tĩnh ngồi trong cung
Trường Môn nghe tiếng nhạc hôn lễ long trọng hoành tráng từ điện Tuyên Đức đằng
xa vọng lại. Trong cuộc đời nàng đã từng có một hôn lễ long trọng như thế này,
tình nguyện đeo chiếc khăn hoa lệ lên chờ người trong mộng gỡ xuống.
“Nương nương!” Thành Liệt vén rèm bước vào, nét mặt có vẻ kỳ
lạ, quỳ lạy bẩm báo, “Bên điện Tuyên Đức có tin tức rằng các đại thần đang cố cầu
xin bệ hạ lập thái tử.”
A Kiều h