
nín thở, khẽ cúi đầu, “Đa tạ Công chúa trưởng nâng
đỡ.”
“Nếu như muốn tồn tại thì ngươi phải biết rằng đối thủ của
ngươi trong tương lai không phải là Vệ hoàng hậu trong điện Tiêu Phòng, cũng
không phải là mỹ nhân mới tiến cung Vị Ương mà là”, Lưu Tịnh trầm mặt, dằn từng
tiếng, “phế hậu Trần A Kiều.”
“Trần hoàng hậu?” Lý Nghiên ngẩng đầu, đầy kinh ngạc. Dù giới
quyền quý ở Trường An chẳng lạ lẫm gì ân sủng đặc biệt của thiên tử với Trần
hoàng hậu nhưng bình dân bách tính thì lại không biết được bao nhiêu. Trong suy
nghĩ của bọn họ, phế hậu chẳng qua chỉ là hoa tàn liễu héo của ngày hôm qua mà
thôi.
“Không sai, Trần hoàng hậu có thể ở tuổi ngoài bốn mươi mà vẫn
giữ vững được sự sủng ái của bệ hạ thì thật sự không thể khinh thường. Nghiên
Nhi, nếu ngươi muốn chiếm được vị trí trong lòng bệ hạ thì nhất định phải đánh
bại nàng ta.”
“Vậy ư?” Lý Nghiên khẽ chớp mắt, thần thái quyến rũ đến nao
lòng. Cô hỏi, “Trưởng công chúa quen biết Trần hoàng hậu từ nhỏ thì thấy Trần
hoàng hậu là người như thế nào?”
Lưu Tịnh không nén nổi vẻ tán thưởng, “Nghiên Nhi đúng là
thông minh.” Nàng ta suy nghĩ một chút rồi nói, “Quả thật A Kiều trước lúc hồi
cung chẳng qua chỉ là một cô gái xinh đẹo, kiêu ngạo ngất trời, thêm vào tính
tình bốc đồng.” Lưu Tịnh khẽ nhíu mày, “Nhưng sau khi hồi cung thì ta dần nhìn
không thấu A Kiều nữa. Nàng ta vẫn xinh đẹp như thể không hề già đi. Không,
nàng ta dường như còn hấp dẫn hơn cả trước kia nữa, lại thêm khí chất điềm đạm,
dường như chẳng còn gì có thể khiến nàng ta động tâm được, bao gồm…” Bao gồm cả
vị hoàng đế đệ đệ chí tôn kia.
Lý Nghiên từ từ nhướng mày, chỉ dựa vào mấy lời mô tả ngắn gọn
như vậy của Bình Dương trưởng công chúa thì cô không sao hình dung ra được Trần
hoàng hậu như thế nào. Nếu không biết người biết ta thì trận chiến này của cô
coi như đã thua trước một nửa.
“Được rồi”, Lưu Tịnh phất tay, “Nghiên Nhi lui xuống trước
đi. Phải nhớ kỹ rằng không thể để mất dáng vẻ tư thái đã được huấn luyện, còn
những thứ khác thì bản công chúa sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi.”
“Dạ.” Lý Nghiên ngoan ngoãn cúi đầu, “Nghiên Nhi lui xuống
trước. “À”, cô tựa như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thản nhiên
nói, “ba ngày nữa sẽ là sinh nhật của ca ca nên Nghiên Nhi muốn về nhà một chuyến,
kính xin Công chúa ân chuẩn.”
“Không được!” Lưu Tịnh nhớ tới những lời Trần A Kiều đã nói
với vẻ dường như hiểu rất rõ về Lý Nghiên ở trong Thượng Lâm Uyển, lo rằng một
khi cô vừa ra khỏi phủ sẽ lập tức bị người của Trần gia bắt đi nên liền gạt bỏ
không chấp nhận. Lát sau nàng ta thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Nghiên thì dịu giọng,
“Nghiên Nhi dung nhan tuyệt sắc, không được khinh suất ra khỏi cửa. Đến hôm đó
ta sẽ cho ca ca và đệ dệ của ngươi vào phủ thăm ngươi.”
Lý Nghiên nghĩ thầm ngày sinh nhật của Lý Diên Niên mà ca ca
lại phải tới Hầu phủ chúc mừng thì đúng thực là khó nói nhưng nếu cả nhà được
đoàn tụ thì ở đâu cũng như nhau liền mỉm cười, “Đa tạ Công chúa trưởng.”
Ba ngày sau, một chiếc xe ngựa đón huynh đệ Lý thị vào phủ
Bình Dương hầu. Lý Nghiên đứng trong hành lang nhìn thấy huynh trưởng và ấu đệ
thì mừng rỡ gọi, “Ca ca!” Sau đó cô đưa hai người vào khuê phòng của mình.
Lý Diên Niên cũng vui vẻ, “Mấy tháng không gặp, Nghiên Nhi
đã cao hơn một chút, xinh đẹp hơn trước nhiều rồi.”
Lý Nghiên cảm giác trên mặt nóng bừng, xẵng giọng, “Huynh muội
một nhà, cần gì nói những lời này.”
“Thật đấy…”, Lý Quảng Lợi kéo tay cô, hồn nhiên nói, “Nhị tỷ
của đệ là người con gái xinh đẹp nhất thiên hạ.”
Lý Nghiên rạng rỡ, lại liếc thấy trên mặt ca ca thoáng vẻ
khác lạ liền hỏi, “Ca ca có chuyện gì vậy?”
“Không có gì”, Lý Diên Niên hơi cụp mắt xuống nói, “Mấy hôm
trước ta từng gặp một người con gái có khả năng so được với muội muội.”
“Ồ?” Nụ cười Lý Nghiên hơi sượng lại, hỏi luôn, “Là ai vậy?”
“Là Trần hoàng hậu trước kia.”
Lý Nghiên cảm giác trong lòng dần lặng đi, nặng nề hỏi, “Ca
ca tận mắt nhìn thấy nàng ta?”
“Ừ.” Lý Diên Niên không phải là người ngu dốt nên cũng lờ mờ
đoán ra dụng ý của Bình Dương trưởng công chúa thu nhận muội muội. Ban nãy hắn
cảm thấy không nỡ nhưng rồi nghĩ lại rằng bây giờ cần phải nói ra sự thực cho
muội muội kẻo ngày sau lại trở tay không kịp. “Mấy ngày trước bệ hạ thiết yến ở
đài Bách Lương trong Thượng Lâm Uyển, ca ca phụng chiếu đến đó đánh đàn hầu hạ.
Người ở bên cạnh bệ hạ chính là Trần hoàng hậu.”
“Ồ… Ca ca cảm thấy Trần hoàng hậu xinh đẹp hơn hay muội muội
xinh đẹp hơn?”
Lý Diên Niên suy nghĩ một chút mới trả lời, “Mỗi người một vẻ,
muội muội trẻ trung tươi tắn còn Trần nương nương tĩnh mịch xa xăm.”
Lý Nghiên làm như lơ đãng hỏi, “Bệ hạ… sủng ái Trần hoàng hậu
lắm sao?”
“Đúng vậy, từ năm Nguyên Thú thứ hai đến nay, Trần hoàng hậu
đã độc chiếm ân sủng gần ba năm rồi. À, Trần hoàng hậu còn hỏi muội muội đấy.”
Lý Nghiên sững lại, “Sao nàng ta biết được muội?”
“Ca ca cũng không biết”, chuyện đã xảy ra cách đây nhiều
ngày nhưng Lý Diên Niên vẫn cảm thấy khó hiểu, “Trần hoàng hậu vừa nghe tên của
ta thì hỏi có phả