
p lại:
Vì triều đình lập công,
Quyết chí chẳng trở về!”
Tiếng ca trong vắt, khẳng khái bật âm, có sự hào hùng khi vó
ngựa giày xéo Hung Nô, có cái bi lụy của người biệt ly trên sông Dịch Thủy. Lưu
Triệt bất giác cất lời khen hay, hỏi, “Trẫm cũng không biết trong số các nhạc
sư Nhạc phủ lại có nhân tài như vậy, ngươi tên là gì?”
Người kia liền quỳ xuống đáp, “Tiểu nhân là nhạc sư bậc ba ở
Nhạc phủ tên gọi Lý Diên Niên, khấu tạ bệ hạ tán thưởng.”
“Lý Diên Niên?” Trần A Kiều hơi giật mình, bấy giờ mới quan
sát cẩn thận người đang quỳ trên đài kia.
“Dạ, Trần nương nương”, Lý Diên Niên hành lễ chào A Kiều rồi
ngẩng đầu nhìn lên, thái độ không tự ti cũng không kiêu ngạo. Mặc dù thần sắc
phong thái của hắn không bằng Tiêu Phương nhưng cũng rất nhã nhặn ôn hòa, có
duyên ngầm, dùng một sợi dây cột tóc màu làm vẻ thanh tao. Người này chính là
anh trai của Lý phu nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành. A Kiều thầm nghĩ, đã đến
lúc người phi tần được sủng ái nhất triều Hán Vũ Đế này bước ra vũ đài rồi.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt không khỏi nghiêng người sang hỏi, “Có
chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu”, A Kiều khẽ mỉm cười, hỏi, “Lý nhạc sư có
một muội muội phải không?”
Lý Diên Niên sửng sốt, cung kính bẩm, “Đúng vậy.”
“Được bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm nay vừa mới tròn mười tám.”
“Ồ”, A Kiều trầm ngâm, trông thấy vẻ mặt tò mò của Lưu Triệt
bèn mỉm cười nói, “Ta chỉ nghĩ là một nhân tài giống như Lý nhạc sư thế này thì
muội muội chắc chắn phải là trang tuyệt sắc rồi.”
Lý Diên Niên đắn đo mãi, cuối cùng nói, “Sao bằng được phong
thái của nương nương.”
“Lý cô nương như đóa hoa đang độ xuân sắc”, A Kiều tán
dương, “Thế đã nhận lời với ai chưa vậy?”
“Vẫn chưa”, Lý Diên Niên cụp mắt xuống, nói, “Mấy năm trước
đây, thần làm ca ca nên vốn cũng đã có tính toán cho nó nhưng Công chúa trưởng
Bình Dương thấy nó hợp ý nên muốn nó đi theo người cho đỡ buồn. Đây là phúc của
muội muội nhưng chuyện hôn nhân cũng vì vậy mà bị chậm trễ.”
Chuyện mới kể đến đây thì Lưu Triệt dựa vào những hiểu biết
với tỷ tỷ của mình đã rõ hết ngọn ngành. Y hừ một tiếng, lạnh nhạt bảo, “Lui xuống
đi!” Lý Diên Niên dập đầu tạ ơn, khom người lui ra.
Lưu Triệt nhìn Trần A Kiều làm vẻ mặt thản nhiên thì chẳng
biết tại sao lại thấy lửa giận trào dâng trong lòng, bèn hỏi, “Kiều Kiều luôn
không nghi ngờ gì đối với trẫm sao?”
Nàng ngơ ngác một chút rồi đáp, “A Kiều không dám.”
Lưu Triệt đột nhiên đứng dậy, phất tay bỏ đi, tấm áo bào đế
vương màu đen tôn quý khuất dần trong tầm mắt mọi người kéo theo một viễn cảnh
không hay. Từ khi Trần hoàng hậu quay về Trường Môn năm Nguyên Sóc thứ sáu, đây
là lần đầu tiên bệ hạ tỏ vẻ tức giận đối với nàng. Trước sự nghi hoặc của các
triều thần, Trần A Kiều vẫn ngồi ở trên đài mỉm cười nhàn nhạt như trước, dường
như những tức giận của bậc cửu ngũ chí tôn với nàng vừa rồi chỉ là một thoáng bụi
trần. “Các vị cũng giải tán đi thôi”, nàng đứng lên nói rồi xoay người bước xuống
đài.
Từ đài Bách Lương có thể nhìn thấy hồ Côn Minh mênh mông mờ
mịt, hơi nước như sương khói, vẳng nghe tiếng thủy quân thao luyện, sát phạt.
“Trần nương nương!” Một viên nội thị áo xanh lặng lẽ đi tới,
hạ giọng bẩm, “Bệ hạ đã về điện Tín Hợp.”
Trần A Kiều gật đầu đáp, “Ta đã biết!”
Điện Tín Hợp là điện chính của Thượng Lâm Uyển, trước nay vẫn
là chỗ ở của bệ hạ khi tới Thượng Lâm Uyển, lần này tới đây hai người ở chung.
Nàng trở về điện Tín Hợp thì trời đã tối, đám cung nhân thắp hai hàng nến dài ở
bên trong soi tỏ cả tòa cung điện tráng lệ sáng như ban ngày.
“Kiều Kiều!” Lưu Triệt nhắm mắt, “Nàng cảm thấy trẫm sẽ mang
về thêm một Vệ Tử Phu nữa sao?”
A Kiều đang dang tay cho thị nữ thay y phục, nghe vậy im lặng
một lúc lâu mới nói, “Bệ hạ có tính được trăng quên đèn, A Kiều cũng biết rồi
mà.”
Hồi năm Kiến Nguyên thứ hai, chính vì Vệ Tử Phu xuất hiện đã
gây ra một vết rạn nứt trong mối tơ duyên hòa hợp giữa Hoàng đế và Hoàng hậu.
Lưu Triệt nhẹ nhàng kéo A Kiều lại, dịu dàng nói, “Đôi khi trẫm lại muốn nàng cứ
khóc toáng lên như năm đó. Ít nhất cũng chứng minh được rằng trẫm đang thật sự
có nàng.”
A Kiều phì cười, “Bệ hạ đúng thật là mâu thuẫn. Năm đó thiếp
khóc toáng lên thế nhưng lại khiến cho bệ hạ chán ghét mà ruồng bỏ.”
Lưu Triệt im lặng, hôn lên cổ A Kiều. Nàng rùng mình theo bản
năng, liền phát hiện dường như y đang tức giận.
“Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt.”
Có nhiều thứ một khi đánh mất thì sẽ vĩnh viễn chẳng còn
quay lại.
Không bao lâu sau, Công chúa trưởng Bình Dương cũng biết được
chuyện ở Thượng Lâm Uyển. Nàng ta ngồi ở trong phủ Bình Dương hầu, cặp mày nhíu
chặt.
“Mẫu thân!” Bình Dương hầu Tào Tương bước vào nói, “Mẫu
thân, Mạt Nhi có thai rồi, hài nhi cho nàng tĩnh dưỡng, chuyện trong phủ phải
phiền đến mẫu thân.”
Lưu Mạt là con gái của Lương vương, mấy năm trước Công chúa
trưởng Bình Dương và Lương vương đã làm chủ gả cô cho Tào Tương, coi như kết
tình thông gia giữa hai nhà. Lưu Tịnh cũng khá hài lòng đối với nàng dâu khôn
khéo có khả năng và biết khoan dung