
ên Nhi.”
Lý Nghiên ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Công chúa trưởng
Bình Dương đang ngồi trên lối mòn bên sườn hòn giả sơn trong đình, quay lưng về
phía mình nên không thấy rõ mặt.
“Công chúa trưởng”, cô bước nhẹ đến, bái chào.
“Nghiên Nhi!” Lưu Tịnh liếc mắt nhìn qua những cành hoa đào
nở rộ khắp trong vườn Hầu phủ: “Ta biết ý đồ của ngươi, nhưng con gái chốn khuê
phòng thì sao có thể hẹn hò với nam nhân bên ngoài? Ngươi đang đùa với lửa đấy.”
“Nghiên Nhi biết”, Lý Nghiên hơi cúi đầu xuống nhưng giọng
nói lại lộ ra vẻ kiêu ngạo, “Nhưng nếu ngay cả chút lửa đó cũng làm bị thương
tay thì Công chúa trưởng còn có thể có lòng tin đối với tiền đồ của Nghiên Nhi
sao?”
Lưu Tịnh quay lại, cười nhạt, “Đã như vậy thì Nghiên Nhi tự
giải quyết cho tốt.”
Lý Nghiên quỳ gối hành lễ, “Nghiên Nhi xin cáo lui”, sau đó
rời đi.
“Công chúa trưởng”, thị nữ dìu nàng ta đứng lên, hỏi giọng
lưỡng lự, “Vị Lý cô nương này còn chưa được thánh sủng mà đã liều lĩnh như thế,
có hay không…?”
“A Lan không biết”, Lưu Tịnh thản nhiên nói, “Con gái có liều
lĩnh cũng không quan trọng miễn là có vốn để liều lĩnh. Lý Nghiên có hai thứ,
thứ nhất là xinh đẹp, thứ hai là thông minh. Người đẹp thông minh có liều lĩnh
một chút thì đàn ông mới thương hương tiếc ngọc.”
Từ cửa tây phủ Bình Dương hầu đi qua một dãy hành lang ra
ngoài là có thể thông đến một nhà dân ở gần đó. Lý Nghiên từ nhà dân kia đi ra
ngoài, vừa nhìn đã thấy Trần Hi đang chờ ở dưới gốc liễu trước cửa.
“Nghiên Nhi!”, Trần Hi mỉm cười, “chờ muội lâu quá.”
“Muội cũng không có cách nào cả”, Lý Nghiên khẽ cúi đầu, “dù
muội đã nhờ Vương bá thông báo tin tức nhưng vẫn phải tránh né tai mắt của ca
ca thì mới có thể ra được. Ca ca mà biết thì sẽ đánh chết muội mất.”
Ban đêm, ánh trăng trong trẻo trải trên mặt đất, thân hình
giai nhân monh manh như liễu đùa trước gió, mặc dù cúi đầu không thấy được dung
nhan nhưng Trần Hi đã mê mẩn, vội vàng bảo, “Là ta không tốt, Nghiên Nhi đừng
giận.”
Lý Nghiên dịu dàng, “Nghiên Nhi không giận Trần công tử đâu.
Công tử, dù sao đây cũng gần nhà, chúng ta đi xa chút nhé.”
Trần Hi gật đầu, dắt tay cô đi theo lối tắt ra thật xa, “Thật
ra thì nhà nàng ở ngay cạnh phủ Bình Dương hầu. Nghiên Nhi, chẳng lẽ nàng là
người của Hầu phủ?”
Hắn thuận miệng hỏi nhưng không nghe thấy hồi âm bèn xoay
người lại thì thấy Lý Nghiên khẽ nhăn mày, ánh mắt ẩn chứa nỗi u buồn giọng xa
xôi, “Trần công tử, chúng ta đừng nói về những điều này được chứ. Huynh chỉ cần
biết muội là Nghiên Nhi, cần gì phải biết quá nhiều?”
Trần Hi cảm thấy thương tâm, gật đầu, “Ừ, thôi vậy.”
“Nghiên Nhi sợ rằng Trần công tử là con nhà gia thế còn
Nghiên Nhi chẳng qua chỉ là con gái dân thường thì làm sao xứng đôi vừa lứa được
chứ?”
“Nàng không cần phải lo lắng về chuyện này”, Trần Hi gạt đi,
“Nếu là nhà khác thì đúng thật là khó nói nhưng Trần gia chúng ta thì khác. Mấy
năm trước khi còn ở nhà, cô cô đã nói rằng chỉ cần chúng ta yêu thì cho dù người
con gái đó có thân phận gì cũng có thể rước về nhà, nếu phụ thân và tổ mẫu
không đồng ý thì cô cô sẽ nói giúp chúng ta.”
“Cô cô của huynh?” Lý Nghiên bất giác cảm thấy khó thở.
“Đúng vậy” Trần Hi tựa như không nhận ra, vẫn cười nói tự
nhiên, “Cô cô của ta chính là Trần nương nương ở cung Trường Môn hôm nay.” Sắc
mặt hắn bỗng hơi ảm đạm nhưng chỉ thoáng qua, “Mặc dù đã không còn là hoàng hậu
nữa nhưng thánh sủng vẫn không giảm, tổ mẫu và phụ thân đều nghe lời cô cô.”
“Nghe huynh nói như vậy, Trần nương nương cũng thật là một nữ
tử hiếm thấy rồi”, trong mắt Lý Nghiên hiện ra vẻ mong đợi, “muội thật muốn gặp.”
“Chờ khi Nghiên Nhi được gả vào Trần gia chúng ta thì sẽ biết
ngay.” Trần Hi mỉm cười, “Cô cô là một người rất tốt, xinh đẹp, hiểu lý lẽ, giỏi
cả đàn, thơ, biết lòng người.”
Lý Nghiên nghe đến thất thần, khẽ ồ lên một tiếng, “Huynh kể
thêm một chút về Trần nương nương cho muội nghe đi.”
“Ừ.” Trần Hi chỉ cho là con gái thì hay hiếu kỳ nên không
nghi ngờ gì, “Khi rảnh rỗi thì cô cô thường hay đánh đàn tỳ bà để giải khuây.
Cô cô đánh đàn tỳ bà chưa chắc đã hay nhưng khúc điệu mới lạ nghe mãi không
chán. Nghiên Nhi đã từng nghe bài Giai nhân khúc chưa?”
Một lúc sau, Lý Nghiên mới đáp, “Là bài có câu ‘Có tuyệt thế
giai nhân. Cả đời duy mỗi một’, phải không?”
“Đúng rồi”, Trần Hi gật đầu, ánh mắt lộ đầy vẻ ngưỡng mộ: “Một
lần liếc nghiêng thành, Ngoảnh lại nhìn nghiêng nước.”
“Trong lòng ta, cô cô chính là bậc nghiêng nước nghiêng
thành như thế, trên đời này không ai có thể sánh bằng. Có lẽ vì vậy nên bệ hạ mới
ngưỡng mộ cô cô như thế.”
Tâm trạng Lý Nghiên trở nên nặng nề. “Đương nhiên, Nghiên Nhi
cũng rất tốt”, Trần Hi cho là Lý Nghiên tự ti nên đỡ lời.
“Nghiên Nhi chỉ là một dân nữ thì làm sao dám sánh với Trần
nương nương chứ?” Lý Nghiên thản nhiên, nhìn vầng trăng lưỡi liềm đang dần lên
cao, “Đêm đã khuya rồi, Trần công tử đưa Nghiên Nhi trở về thôi.”
“À”, Trần Hi bỗng giật mình, nắm lấy tay cô, “Được rồi, ta sẽ
đưa muội về ngay.” Trong giọng nói còn toát lên vẻ nuối tiếc không thôi.