
ỉ chưa đầy một năm đã quên biệt hình dáng. Những
ngày qua, có lẽ vì không được vua ân sủng nên mái tóc cô xơ xác, nét mặt rầu rĩ
đáng thương. Nhưng một người rầu rĩ đáng thương như vậy mà lại có tâm cơ thì
càng thể hiện càng làm cho người ta chán ghét. Y đau đớn trong lòng, quay đầu lại,
lạnh lùng hỏi, “Nàng tới đây làm gì?”
Giai La liền cúi đầu, từ từ nhích tới gần, “Nô tỳ nghe nói…,
lo lắng Hoàng thượng buồn khổ nên muốn đến thăm.”
Lưu Triệt ngửi thấy trên người cô tỏa ra một mùi hương nhàn
nhạt. Người con gái này cũng đã mất nhiều công phu, không chỉ có áo quần giọng
nói mà ngay cả mùi hương trên người cũng bắt chước giống hệt. Y cho rằng mình sẽ
say mê nhưng những đau thương lại dội về khiến bản thân không sao nhịn nổi, lạnh
lùng quát, “Đi xuống!”
Giai La cứng người, Lưu Triệt khoát tay đẩy cô xuống, cao giọng
ra lệnh, “Kéo nàng ta ra ngoài cho ta, giải đến Dịch đình.” Dịch đình là nơi xử
trí những cung nhân phạm sai lầm, một khi cung phi vào đó sẽ chẳng bao giờ nhìn
thấy ánh mặt trời. Giai La trong khoảnh khắc như chìm trong băng tuyết, ngã sụp
xuống đất để mặc cho thị vệ bên ngoài điện tiến vào lôi đi.
Từ điện Linh Tâm đến Dịch đình phải đi qua chỗ nghỉ chân
trên núi, Vệ Tử Phu từ trên đó hỏi vọng xuống, “Chuyện này là thế nào vậy?”
Thị vệ dừng lại, thi lễ rồi bẩm báo, “Phụng lệnh Hoàng thượng
áp giải tội nhân Doãn thị tới Dịch đình.”
Doãn Giai La thấy mái đình phía sau Vệ Tử Phu liền hiểu ra,
“Hoàng hậu nương nương vừa nãy ở trên đó đã nhìn thấy Giai La vào điện Linh Tâm
phải không?”
Vệ Tử Phu mỉm cười gật đầu, nói, “Giai La đã không còn là một
nô tỳ của cung Trường Môn nữa, đáng tiếc là còn chưa biết đủ.”
Sắc mặt Giai La lập tức bừng lên vẻ xấu hổ pha lẫn giận dữ,
rủa ngược lại, “Rồi cũng có một ngày Vệ hoàng hậu cũng sẽ đến nước này, cần gì
phải làm bộ cáo khóc thỏ chết đây?”
Vệ Tử Phu thôi cười, lạnh lùng nói, “Ngươi có biết, ngươi đã
mắc phải hai sai lầm rồi cứ thế từng bước dấn tới?”
“Thứ nhất, Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, cho dù
Thái hậu mới mất, có đau khổ cũng không mất lý trí để cho ngươi mê hoặc.”
“Thứ hai, nếu như Hoàng thượng có thể dễ dàng hồi phục thì
cũng đâu thèm liếc mắt nhìn thân hình tiều tụy của ngươi cơ chứ?”
Nàng ta thản nhiên nhìn Doãn Giai La đang tái nhợt, nói tiếp,
“Cho nên ngươi có kết quả này thật ra cũng không oan. Đáng tiếc cho Công chúa
Di An chưa tròn tuổi đã mất mẹ rồi.”
Doãn Giai La chợt nhớ đến Lưu Hàm còn trong tã lót, đau xót
cầu xin, “Hàm Nhi! Hàm Nhi! Vệ hoàng hậu, ta van xin người hãy thay ta đối xử tử
tế với Hàm Nhi.” Lời còn còn chưa dứt, người đã khuất xa.
Vệ Tử Phu liền quay đầu lại, thấy cửa điện vẫn đóng kín mít
như cũ, lòng tràn đầy bi thương. Vào lúc này, e rằng chỉ có hai người có thể
không ngại tiến vào ngôi điện này, chính là Nam Cung công chúa trưởng Lưu Đàm
và Trần A Kiều. Nói cho cùng, giữa nàng ta và Doãn Giai La, ai đáng thương hơn
ai?
Dương Đắc Ý đứng ở ngoài cửa điện Linh Tâm nhìn Doãn Giai La
bị lôi đi thì thầm lo lắng, kéo một nội thị lại bảo, “Đi tìm Trần nương nương đến
đây!”
Mọi người tìm khắp cung Trường Nhạc lẫn cung Trường Môn cũng
không ra tung tích của Trần A Kiều, mãi hơn một canh giờ sau, các thị vệ mới thấy
nàng đang ở trong điện Vân La ngay sát nách cung Trường Môn.
“Chuyện là như thế, mãi đến bây giờ Hoàng thượng vẫn không
ra ngoài cho nên Dương công công muốn mời Trần nương nương tới điện Linh Tâm.”
Trần A Kiều ngồi bó gối ở trên điện, hỏi giọng hờ hững, “Ta
đến đó thì có lợi ích gì chứ?”
Vương thái hậu mất đi khiến một ký ức đã chôn sâu tận đáy
lòng của nàng trỗi dậy. Năm xưa, nàng cũng nắm tay mẫu thân mình như vậy, ứa nước
mắt nhìn nét mặt vẫn còn phảng phất nụ cười khi bà ra đi, nỗi đau đớn mẹ mất
đâu có phân biệt thời không. Một người đã nuôi dưỡng mình lớn lên rồi mong đợi
mình trưởng thành bỗng đột ngột không còn nữa thì cho dù có kiên cường đến đâu
cũng có khoảnh khắc lòng dạ rối bời.
“À…” Viên nội thị không ngờ nàng lại hỏi như vậy nên hơi
lúng túng, “Nhưng Hoàng thượng đã ở điện Linh Tâm suốt cả buổi chiều rồi.”
A Kiều hơi cúi xuống, “Vệ hoàng hậu đâu?”
“Vệ hoàng hậu chờ đợi bên ngoài điện Linh Tâm, chưa từng đi
vào.” Hai người cùng đau khổ thì gặp nhau phỏng có ích gì?
Nàng nhớ tới ánh mắt lưu luyến cuối cùng của Vương Thái hậu,
trong khoảnh khắc đó, người đàn bà đầy mưu kế cuối cùng cũng bỏ hết những tính
toán, chỉ còn là một người không nỡ rời xa con cái của mình.
Viên nội thị dò xét sắc mặt của nàng, run rẩy nói, “Trần
nương nương… Nếu người nhất định không đi thì nô tài có thể bị…”
Nàng than nhẹ một tiếng rồi bảo, “Dẫn đường đi.”
Khi nàng đến điện Linh Tâm thì trời đã gần tối. Dương Đắc Ý
nhìn thấy nàng từ xa liền thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói, “Cuối cùng thì nương
nương cũng đã tới.”
Nàng bước vào mới phát hiện cả ngôi điện tối om, y vẫn ngồi
yên trong đó không hề nhúc nhích. A Kiều thắp đèn, ánh sáng ngời lên khiến Lưu
Triệt thoáng giật mình, từ từ quay đầu lại, nhìn thấy nàng.
“Kiều Kiều”, y khẽ thốt.
“Là thiếp đây.” A Ki