
Tử Trọng và Nga Nhi.”
Lưu Triệt gật đầu, “Trẫm tất sẽ làm được.”
“Ngay cả khi Bình Dương và Long Lự có điều gì không đúng thì
cũng phải xét trên tình cảm chị em ruột mà đối xử cho tốt.”
“Dạ được!”
Bình Dương, Long Lự và Tu Thành cùng khóc òa lên. Lưu Triệt
tự mình cho Vương thái hậu uống nước sâm. Vương thái hậu thở một hơi thật dài,
“Triệt Nhi, gọi A Kiều tới giúp mẫu hậu được không?”
Lưu Triệt đặt chén nước sâm xuống, đáp, “Mẫu hậu chờ một
chút.”
Trần A Kiều tới cung Trường Nhạc, chờ ở trước cửa điện rồi
khoác tay Lưu Triệt cùng tiến vào. Nhìn thấy dung nhan tiều tụy quen thuộc của
Vương thái hậu trên giường bệnh, trong lòng nàng dâng lên nỗi bi thương, bái
chào: “Thái hậu mạnh khỏe!”
Vương thái hậu liền khẽ cười đáp, “Chắc chẳng cách nào khỏe
lên được nữa rồi.”
“A Kiều”, bà nắm lấy tay nàng, âu yếm, “Con biết không? Có một
thời gian ta rất ao ước được như con.”
“Trong cung Vị Ương, dù ai gia hay con trai con gái của ai
gia cũng không ai có thể sống ngay thẳng được như con. Đáng tiếc, sau này chính
Triệt Nhi đã phá hủy mất phần tính cách đơn giản của con, thật có lỗi.”
A Kiều cúi mặt, thời gian chớp mắt một cái, chuyện đã thành
lãng quên. Lúc ấy rõ ràng Thái hậu có thể ngăn cản, nhưng lại không làm. Hôm
nay lại nói lời xin lỗi còn có ích gì? Có điều đến lúc này thì nàng cũng không
muốn trái ý người sắp ra đi.
“Sau khi con hồi cung, ai gia quan sát thấy Triệt Nhi càng
quan tâm đến con. Thật ra là mẹ, có lúc ai gia còn hiểu Triệt Nhi hơn chính bản
thân nó. Nó vẫn luôn rất yêu con, trước kia đã yêu, hiện giờ càng yêu. Chẳng
qua tình yêu trước kia bị lu mờ trước quyền thế. Nó tàn nhẫn với con, con có thể
hận, có thể oán nhưng đừng nên oán hận quá lâu. Bởi vì ai gia là mẹ nên không nỡ
nhìn con trai mình không hạnh phúc. Nếu như con không thể bỏ qua, vậy ai gia
thay nó nói lời xin lỗi.”
A Kiều cảm giác nước mắt đang dần ứa ra, “Người không cần
nói như vậy.” Nàng sợ bà không chịu nổi, “Con không thể đáp ứng người được.”
Vương thái hậu lặng đi, “A Kiều, từ khi con trở lại hoàng
cung vẫn chưa từng gọi ta một tiếng mẫu hậu.” Nàng không muốn thừa nhận quan hệ
với Lưu Triệt nên dĩ nhiên không chịu gọi mẫu thân của y là mẫu hậu. Nàng ngoảnh
mặt đi, im lặng không nói gì.
Vương thái hậu thở dài, nhẹ giọng nói, “Con gọi Triệt Nhi
vào đây cho ai gia.”
A Kiều gật đầu, định đứng dậy nhưng Vương thái hậu vẫn nắm
chặt tay. Nàng không đành lòng giằng ra, bèn cất giọng gọi, “Hoàng thượng!”
Lúc Lưu Triệt vào điện thì nhìn thấy đôi mắt hiền từ của mẫu
hậu, vẫn là đôi mắt đã dõi theo y từ lúc bé đến lúc trưởng thành, rồi từng bước
trở thành đế vương.
“Triệt Nhi!” Vương thái hậu cầm tay y đặt lên tay A Kiều,
“Ai gia hy vọng hai con ngày sau tình cảm tốt đẹp, đừng phụ bạc nhau lần nữa.”
Lưu Triệt cảm thấy bàn tay A Kiều ở bên dưới khẽ run lên
nhưng nàng không cố giãy ra, trong lòng y bi thương, “Mẫu hậu, Triệt Nhi nhất định
sẽ không để cho người thất vọng.”
Vương thái hậu nhắm mắt, thở dài, “Đáng tiếc là vẫn không thể
đợi được Đàm Nhi.”
Trần A Kiều rơi lệ, “Đàm tỷ nhất định sẽ về rất nhanh thôi.
Nếu Thái hậu nương nương không đợi được thì tỷ ấy sẽ rất đau khổ.”
Vượt qua ngàn dặm nhưng không kịp nhìn mặt thân nhân lần cuối,
nỗi khổ đó sao Lưu Đàm có thể chịu được?
“Hoàng thượng, Thái hậu”, Dương Đắc Ý chạy ào trong hành
lang, mừng rỡ, “Công chúa trưởng Nam Cung đã về rồi.”
Lưu Đàm phi ngựa cả chặng đường không nghỉ, về đến Trường An
vào giữa trưa. Cửa cung Vị Ương mở rộng để nàng cứ thế phi thẳng vào mà không gặp
bất kỳ trở ngại nào. Vừa vào đến nơi, Lưu Đàm cảm giác như rơi vào hầm băng,
hét lên một tiếng, “Mẫu thân!” Nước mắt nàng chảy ròng ròng, nhỏ xuống mặt
Vương thái hậu nóng hổi, Vương thái hậu gắng hết sức tỉnh lại, nhìn thoáng qua
rồi nở nụ cười.
“Hoàng thượng, Công chúa, Trần nương nương”, Minh Đạt nhẹ
nhàng tiến lên, rơi lệ nói, “Thái hậu nương nương đi rồi!” Lưu Đàm liền rũ ra
không còn chút sức lực, gục xuống người Vương thái hậu lả đi.
Lưu Triệt khẽ bảo, “Để cho Công chúa trưởng Nam Cung nghỉ
thêm một lát rồi hãy vời thái y chăm sóc.” Y quay đầu nhìn A Kiều bằng ánh mắt
xa vắng, chậm rãi quay người bước ra khỏi điện.
Vệ Tử Phu khẽ bảo cung nữ lui xuống, băng bó vết thương đã
toác miệng cho Lưu Đàm xong, ra ngoài điện không thấy Lưu Triệt liền hỏi,
“Hoàng thượng đâu rồi?”
Viên nội thị canh giữ ngoài cửa điện quỳ lạy, trả lời, “Hình
như Hoàng thượng đến cung Vị Ương.”
Vệ Tử Phu gật đầu, quay lại nhìn vào bên trong cung Trường
Nhạc. Bình Dương, Long Lự vẫn đang khóc, Trần A Kiều quỳ gối trước sập, tay
trái còn đang bị Vương thái hậu nắm lấy. Nàng ta kinh ngạc nhìn món đồ trang sức
có hoa văn tựa như những giọt máu đang nhỏ xuống ở trên giường, bản thân mình lại
đang đứng ngoài điện như một người xa lạ. Nàng ta là hoàng hậu chốn cung đình
này, thế nhưng Vương thái hậu trước khi chết lại không gọi, thật là mỉa mai biết
nhường nào. Vệ Tử Phu buông một tiếng cười rời rạc: “Trở về thôi!” Trong nét cười
lộ rõ nỗi đau khổ mà ngay bản thân nàng ta cũ