
ều gật đầu, đáp, “Mẫu hậu rất yêu người.”
“Ừ.” Giọng Lưu Triệt rất thấp, “Khi còn bé ta không hiểu,
cho rằng bà rất lạnh lùng nhưng sau này mới biết rằng trong bất cứ trường hợp
nào thì bà cũng luôn vì ta.”
“Đúng vậy.” A Kiều thở dài nhè nhẹ, “Bà yêu người cho nên lợi
ích của bà vĩnh viễn trùng với ích lợi của người. Hoàng thượng phải biết rằng ở
cung Vị Ương này thì tình cảm và quyền lực không thể song hành nên đó là một
chuyện khó mà có được.” Lữ hậu chưa chắc đã không thương Lưu Doanh nhưng chính
bà đã làm thương tổn con trai của mình. Thích phu nhân cũng yêu Như Ý nhưng lại
không đủ thông minh nên không bảo vệ được lợi ích cho con mà cuối cùng phải bỏ
mạng.
Bên cạnh có A Kiều nhưng chắc nàng cũng chỉ yên lặng đứng
đó. Lưu Triệt bỗng cảm thấy nỗi đau đớn trong lòng dịu xuống, điện Linh Tâm trở
lại yên bình.
A Kiều nằm lên giường, chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại thì
trời đã sáng, nhìn quanh không thấy bóng dáng Lưu Triệt.
“Nương nương”, Tiểu Dung đẩy cửa bước vào, thấy nàng liền mỉm
cười chào.
Nàng hất tung chiếc chăn gấm đắp trên người, “Hoàng thượng
đâu rồi?”
Tiểu Dung khom người bẩm báo, “Hoàng thượng đã đi từ lâu, dặn
cứ để nương nương ngủ cho trọn giấc.”
A Kiều gật đầu, đứng lên mở toang cửa sổ. Ánh nắng ban mai đầu
hè chiếu vào ấm áp, nỗi đau khổ vẫn lẩn khuất trong lòng nàng cũng dần phai nhạt.
Lưu Triệt chôn cất mẫu hậu ở Dương Lăng, hợp táng cùng phụ
hoàng Hán Cảnh Đế Lưu Khải.
Lễ pháp của Tây Hán kế thừa những ước định của nhà Chu. Trước
đây Hán Văn đế có viết trong di chiếu: “Đời người có sinh có tử, mai táng long
trọng thì hỏng sự nghiệp, lễ bái nặng nề thì hại đời, trẫm không theo. Lệnh xuống
trong vòng ba ngày cấm mọi người lấy vợ gả con, chơi bời ca hát, uống rượu ăn
thịt. Người trong cung phải cúng tế đủ mười lăm lần mỗi ngày, đủ mới được nghỉ.
Sau đó (khi đã mai táng), mặc trang phục Đại hồng mười lăm ngày, Tiểu hồng mười
bốn ngày, Tiêm bảy ngày mới thôi.” Đời sau theo lệ nên đại tang Hoàng thái hậu
không sai không thiếu một điểm nào trong những lễ nghi phức tạp đó, đến khi mọi
việc xong xuôi, người trong cung cởi bỏ ba mươi sáu ngày tang phục thì đã là cuối
tháng Sáu.
Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm sau mấy ngày ngủ mê man
cũng dần bình phục. Niệm tình Nam Cung trưởng công chúa nhiều năm không về nhà,
Lưu Triệt lệnh xuống để nàng tạm thời ở trong cung Trường Nhạc, coi như làm
nguôi đi một chút nỗi nhớ mẫu thân.
Vệ Tử Phu sau khi bận bịu lo xong tang lễ cho Hoàng thái hậu
liền tới cung Trường Nhạc gặp mặt Nam Cung trưởng công chúa. Lưu Đàm nhìn Vệ Tử
Phu với vẻ mặt lạ lẫm xa cách, “Hoàng hậu Đại Hán… không phải là A Kiều sao?”
Nàng vẫn nhớ rằng Lưu Triệt và A Kiều thời niên thiếu có tình cảm rất sâu đậm,
Lưu Triệt từng hứa hẹn nếu lấy A Kiều làm vợ sẽ xây lầu vàng cho A Kiều.
Vệ Tử Phu lúng túng, nội thị đứng bên bước lên nhẹ giọng bẩm
báo, “Trưởng công chúa ở đại mạc xa xôi nhiều năm nên mới không biết chuyện Trần
hoàng hậu đã bị phế truất từ hồi năm Nguyên Quang thứ năm và bãi lui về cung
Trường Môn rồi.”
Lưu Đàm khẽ ồ lên một tiếng, “Thế nhưng hôm trước ở bên giường
mẫu hậu, ta còn tận mắt nhìn thấy A Kiều cơ mà.”
“Đó là vì Thái hậu trước khi ra đi đã cho gọi Trần hoàng hậu
tới.”
Vệ Tử Phu và Lưu Đàm nói toàn những lời khách sáo, Lưu Đàm từ
đầu đến cuối vẫn luôn tỏ thái độ lạnh nhạt khiến Vệ Tử Phu thầm bực bội. Nàng
ta bèn tìm cớ quay về điện Tiêu Phòng.
“Đó là Nam Cung trưởng công chúa mà.” Thị nữ Thải Thanh lo lắng.
Nam Cung trưởng công chúa là người mà Hoàng thượng và Thái hậu
nhớ thương nhiều năm, cam nguyện rời xa cố hương kết hôn cầu hòa với thiền vu
Hung Nô vì địa vị của mẫu thân và đệ đệ ở hoàng gia, nên có lẽ Công chúa ở
trong lòng Hoàng thượng còn có trọng lượng hơn cả Bình Dương, Long Lự. Huống
chi nàng vừa trưởng thành đã rời khỏi đất nước, không quan hệ tới cuộc chiến
tranh đoạt quyền thế khốc liệt trong thành Trường An.
Vệ Tử Phu thở dài, “Chính vì vậy mà nàng ta không cần suy
nghĩ quá nhiều giống như những người khác.” Nam Cung trưởng công chúa lớn lên
cùng với Trần hoàng hậu, lại do nghĩa huynh của Trần hoàng hậu là Trường Tín hầu
Liễu Duệ đích thân đánh tới tận vương đình cứu về, ai có thể so được với mối
giao tình như vậy?
Chuyện phong thưởng cuộc chiến Hà Tây Mạc Bắc trì hoãn mãi bởi
đại tang của Thái hậu và chuyện Nam Cung trưởng công chúa trở về cuối cùng cũng
đã đến. Trong điện Tuyên Thất, Lưu Triệt tuyên chiếu thiên hạ, Trường Tín hầu
Liễu Duệ thống soái tam quân, bất ngờ tập kích vương đình Mạc Bắc cứu Nam Cung
trưởng công chúa trở về nên lập công đầu, ban thêm bốn ngàn hộ làm thực ấp, là
vạn hộ hầu trẻ tuổi nhất dưới triều Hán Vũ. Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh, thanh
niên dũng cảm, diệt gần vạn địch, bắt sống vô số, ban thêm hai ngàn năm trăm hộ
làm thực ấp. Trấn Viễn hầu Lý Quảng đánh bại Tả Hiền vương Hung Nô bên bờ sông
Nhược Thủy sau đó hội quân với Liễu Duệ hợp kích Long Thành, lập chiến công lớn
nhưng đi lạc đường suýt làm hỏng việc quân cơ, xét công lớn hơn nên thêm năm
trăm h