
nên ở phủ Mạt Lăng hầu rất được sủng ái. Kim Nga nghĩ tới lời nói của Lưu
Lăng lúc trước, hơn nữa nàng ta xem cô bé là người mang lại tất cả mọi may mắn
nên yêu quý như châu báu. Con người ai cũng có duyên số của mình, vào thời điểm
Tế Quân là tội thần thì chẳng ai lường trước được sẽ có ngày hôm nay.
Lưu Triệt bước vào cung Trường Môn liền nghe một giọng nói
uyển chuyển, “Văn Quân nghe nói nương nương mới là tài nữ tuyệt thế, thơ văn lỗi
lạc, từng gảy những khúc đàn mới lạ mà tinh xảo.”
Nội Thị ngoài điện trông thấy Lưu Triệt liền vội vàng bái
chào, “Bái kiến Hoàng thượng.” Trác Văn Quân ở trong điện không kịp tránh, đành
phải theo mọi người làm lễ ra mắt.
“Trẫm nghe những lời vừa rồi của Tư Mã phu nhân”, Lưu Triệt
cười hỏi, “phải chăng là bạn cố tri của Kiều Kiều?”
Trác Văn Quân cúi đầu đáp, “Ngày trước khi Trần nương nương ở
bên ngoài đã từng có duyên gặp mặt với vợ chồng thảo dân một lần ở lầu Thanh
Hoan.” Lưu Triệt chỉ khẽ gật đầu, không tỏ thái độ gì.
“Mẫu thân”, Lưu Sơ nhăn mũi nhìn A Kiều, phân vân hỏi, “Sao
con nghe thấy Tư Mã phu nhân đàn hay hơn mẫu thân?”
A Kiều bật cười, véo mũi cô bé, cho dù tất cả mọi người đều
nghe thấy như vậy thì cũng chỉ có một mình cô bé nói thẳng ra. “Vì thế nên mẫu
thân tính cho con theo học đàn với Tư Mã phu nhân đấy.”
Trác Văn Quân vội vàng xua tay, nói: “Bề tôi không dám nhận.
Thật ra thì nương nương học thức uyên bác, thừa đủ để dạy Công chúa Duyệt Trữ rồi.”
A Kiều lắc đầu bảo, “Người ta vẫn nói con hư tại mẹ đấy
thôi.”
Trác Văn Quân khẽ liếc nhìn Lưu Triệt, thấy y nhướng mày như
có điều suy nghĩ nhưng không phản đối liền đáp, “Nếu như vậy thì Văn Quân sẽ thử
xem.”
“Tư Mã phu nhân” Lưu Tế Quân bước lên một bước ngỏ lời, “Tế
Quân có một yêu cầu nho nhỏ là xin phu nhân nhận thêm Tế Quân làm học trò.”
Kim Nga nhìn Lưu Tế Quân hơi bất ngờ, nhưng nếu Tế Quân đã
có thể qua lại với Công chúa Duyệt Trữ được yêu chiều nhất trong cung nhà Hán
thì cũng có lợi đối với phủ Mạt Lăng hầu và đối với cả nàng ta nên không phản đối.
Trác Văn Quân chẳng thể chối từ, nếu đã thu nhận một công chúa cành vàng lá ngọc
thì cần gì phải kiêng kỵ việc thu nhận thêm một quận chúa. Huống chi Giang Đô
quận chúa quả thật có thiên phú về âm nhạc cao hơn Lưu Sơ.
“Như vậy cũng được”, Trần A Kiều lên tiếng, “Tư Mã phu nhân
nên nhớ rằng ta cũng không phải chỉ hy vọng phu nhân dạy âm nhạc. Con gái của
ta thì ta biết, e rằng nó không có nhiều hứng thú với âm nhạc. Tư Mã phu nhân
là tài nữ đương thời nên có thể dạy cả về thơ văn hay đạo làm người nữa.”
Trác Văn Quân khẽ cúi đầu che giấu kinh ngạc trong lòng, đáp
“Dạ.”
“Được rồi”, Lưu Triệt liền phất tay, “Chuyện bái sư đã xong,
Tư Mã phu nhân lui xuống trước đi.”
Y đợi Trác Văn Quân và Đan Dương hầu phu nhân thi lễ rời đi
xong liền nhìn A Kiều cười hỏi, “Nếu Kiều Kiều thích âm nhạc thì trẫm sẽ sai
người thành lập một Nhạc phủ chuyên sưu tầm nhạc dân gian có được không?”
A Kiều chế giễu, “Nếu bản thân Hoàng thượng thích thì dĩ
nhiên là được, cần gì phải mượn danh tiếng A Kiều?”
Lưu Triệt cười xòa, “Chẳng mấy chốc sẽ đến đợt nóng, trẫm muốn
tới cung Cam Tuyền tránh nóng, nàng và Mạch Nhi, Sơ Nhi hãy chuẩn bị đi.”
Cung Cam Tuyền là chỗ trước kia A Kiều làm hoàng hậu thường
lui tới, có những hồi ức đẹp đẽ. A Kiều thoáng chần chừ, “Thật ra thì ngay cung
Trường Môn của A Kiều cũng mát mẻ, cần gì đi Cam Tuyền xa như vậy?”
Lưu Triệt không vui, hỏi xẵng, “Kiều Kiều phải biết rằng
cung Vị Ương bây giờ không có mẫu hậu áp chế, nên trẫm rời đi thì nàng và Tử
Phu có thể sống hòa bình vô sự được chăng?” Bọn họ cùng nhớ tới sóng gió hoang
đường trong đêm Thượng Nguyên năm Nguyên Thú đầu tiên.
“Trẫm mang nàng theo bên cạnh để tránh khi trở lại thì các
nàng đã phá tan tành cung Vị Ương của trẫm.”
Vào tháng Sáu năm Nguyên Thú thứ hai, Quan Quân hầu Hoắc Khứ
Bệnh đích thân xin một lần nữa được xuất kích đánh Hung Nô, cùng Công Tôn Ngao
dẫn mấy vạn kỵ binh ra Bắc Thượng ở phương bắc[1'>, chia binh làm hai đường tiến
công.
[1'> Nay là Cam Túc, Khánh Dương ở Tây Bắc.
Cuối tháng Sáu, Lưu Triệt dẫn Công chúa trưởng Nam Cung, Trần
hoàng hậu, Hoàng tử trưởng, Công chúa Duyệt Trữ và Đông Phương Sóc, Tư Mã Tương
Như đến cung Cam Tuyền nghỉ hè, Hoàng hậu độc tôn ở cung Vị Ương.
Lưu Đàm hạ rèm xe xuống, nhìn về hướng thành Trường An càng
lúc càng xa, quay đầu lại hỏi, “Vị Tư Mã phu nhân này là nhân vật thế nào?”
Vì Công chúa Duyệt Trữ đã bái sư nên Tư Mã Tương Như dẫn
Trác Văn Quân cùng lên đường đến cung Cam Tuyền nghỉ hè để không làm lỡ chuyện
học hành của Lưu Sơ. A Kiều chỉ cười không đáp, bỗng nhiên nhủ thầm trong lòng,
liệu Tư Mã Tương Như có thể từ thân phận sư phụ con gái Hoàng đế của Trác Văn
Quân ngầm nuôi hy vọng được thân cận với hoàng gia, từ đó tiến một bước trên
con đường quan lộ? Chẳng phải Tư Mã Tương Như từ trước tới giờ vẫn là người say
mê quyền chức sao?
“Trác Văn Quân vốn là tài tử nổi tiếng đất Thục, hôn phu mất
sớm nên một lòng thủ tiết. Tư Mã Tương Như ái mộ, khi tới làm khách Trác g