
ộ làm thực ấp, nộp năm trăm lượng vàng bù tội.
Hoắc Khứ Bệnh quỳ xuống tạ ơn nhưng thoáng tỏ vẻ do dự, Lưu
Triệt trông thấy bèn hỏi: “Khứ Bệnh có chuyện gì vậy?”
Hoắc Khứ Bệnh liền chắp tay bẩm, “Khứ bệnh nguyện đổi phong
thưởng lấy lòng khoan thứ của Hoàng thượng đối với cữu cữu, hy vọng Hoàng thượng
có thể cho cữu cữu tiếp tục ra chiến trường.”
Lưu Triệt sa sầm mặt, nếu người quỳ dưới điện không phải là
Khứ Bệnh mà y ưu ái nhất thì chắc đã nổi giận, nhưng vẫn lạnh lùng hỏi, “Khứ Bệnh
cho là trẫm đã xử tệ với Trọng Khanh sao?”
Hoắc Khứ Bệnh tái mặt, “Khứ Bệnh không dám.”
“Công là công, thưởng là thưởng”, Lưu triệt phất tay, “Lui
ra đi!”
Lý Quảng lo lắng nhìn Hoắc Khứ Bệnh. Dù thế nào thì Hoắc Khứ
Bệnh vẫn là một tướng tài, nếu vì đắc tội Hoàng thượng mà mất đi ân sủng thì Đại
Hán sẽ tổn thất lớn. Nhưng ông không liếc thấy nét cười thấp thoáng trên khóe
miệng Liễu Duệ. E rằng Lưu Triệt đánh giá cao nhất là tính cương quyết cao ngạo,
ngay thẳng hào sảng của Hoắc Khứ Bệnh, nhìn hắn mà phảng phất thấy bóng dáng của
mình, chỉ cần Hoắc Khứ Bệnh không thay đổi tình tình thì Lưu Triệt vẫn sẽ luôn
ưu ái.
“Đáng tiếc!” Liễu Duệ khẽ nhíu mày, “Một Hoắc Khứ Bệnh như vậy
còn sống được bao lâu nữa đây?” Hắn trông theo Hoắc Khứ Bệnh đang rời khỏi điện
Tuyên Thất đi về phía xa.
Thị nữ đứng chầu ngoài hành lang điện Tiêu Phòng quỳ gối
nói, “Quan Quân hầu, Hoàng hậu nương nương cho mời.”
Hoắc Khứ Bệnh không trả lời, chỉ gật đầu rồi đi theo cô ta về
hướng điện Tiêu Phòng.
“Khứ Bệnh”, Vệ Tử Phu vịn tay Thải Vi thong thả từ trên điện
Tiêu Phòng bước xuống, nhìn hắn vẻ hài lòng, “Cháu lớn thật rồi, đã dần trở
thành một nam tử hán thực sự.”
Hoắc Khứ Bệnh cúi người nói, “Thần, Hoắc Khứ Bệnh tham kiến
Hoàng hậu nương nương.”
“Đứng dậy đi!” Vệ Tử Phu gật đầu, “Khứ Bệnh, năm nay hình
như cháu cũng đã hai mươi tuổi rồi nhỉ.”
“Dạ, cả tuổi mụ hai mươi.”
“Thế thì cũng đã đến tuổi thành hôn rồi. Khứ Bệnh đã có ý
trung nhân chưa?”
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu, “Khứ Bệnh một lòng ở trên chiến trường
nên không có thời gian để ý đến việc này.”
Vệ Tử Phu bất giác nhớ tới người con gái cả của mình là Vệ
Trường công chúa Lưu Phỉ đã xuất giá được mấy tháng. Nó có thân phận cao quý,
nhà chồng không dám bạc đãi, vợ chồng cũng có thể coi là hòa thuận, nhưng nàng
ta vẫn nhận ra vẻ u oán nhàn nhạt trong nụ cười dịu dàng của nó mỗi lần hồi
cung.
“Bản cung và mẫu thân của cháu sẽ chọn cho cháu một vài tiểu
thư thế gia quyền quý môn đăng hộ đối của thành Trường An”, nàng ta mỉm cười để
khỏa lấp tâm trạng, “Nếu Khứ Bệnh thấy thích thì chọn lấy một người mà thành
hôn trong năm nay đi để cho mẫu thân được yên lòng.”
Hoắc Khứ Bệnh trong bụng bất mãn nhưng vẫn từ tốn hỏi lại,
“Nếu nói về tuổi tác thì chẳng phải cữu cữu cũng vẫn chưa lập chính thê ư? Sao
Hoàng hậu nương nương lại không dành tâm tư lo lắng cho cữu cữu chứ?”
Vệ Tử Phu sững sờ, đau khổ cúi đầu xuống, “Cữu cữu của cháu…
đã có tỳ thiếp chứ không giống như cháu.” Từ trước đến giờ, Trường Bình hầu Vệ
Thanh vẫn lưu giữ lại vị trí chính thê với hy vọng có thể giúp Vệ gia lên cao
thêm một tầng vào thời điểm thích hợp. Nhưng mà ngay cả nàng ta gần đây cũng
không hiểu rõ ý tứ của đệ đệ.
Hoắc Khứ Bệnh bỗng nhiên đứng lên nói, “Ý tốt của nương
nương, Khứ Bệnh tâm lĩnh. Nhưng nghe ý tứ Hoàng thượng thì chắc sắp tới lại định
phái quân xuất chinh, Khứ Bệnh sợ rằng không có thời gian suy nghĩ những việc vặt
vãnh này. Khứ Bệnh cáo từ.”
Vệ Tử Phu nhìn theo bóng Hoắc Khứ Bệnh rời xa, khẽ nhíu mày.
Người của Vệ gia vốn có tính cách bình lặng, hiếu thuận, sao lại nảy ra loại
người cao ngạo chỉ làm theo ý mình như Khứ Bệnh? Nếu là Trọng Khanh… nàng ta thở
dài, xét cho cùng chính mình đã làm liên lụy Trọng Khanh thì còn có thể nói được
gì đây?
Lưu Triệt đang xử lý chính sự trong điện Tuyên Thất thì chợt
nghĩ ra là đã tới giữa mùa hè, theo thông lệ thì sẽ tới cung Cam Tuyền tránh
nóng. “Dương Đắc Ý”, y truyền gọi.
“Hoàng thượng”, Dương Đắc Ý khom người đáp.
“Chuẩn bị xe ngựa, trẫm muốn tới cung Trường Môn.”
Long xa vừa tới ngoài cung Trường Môn thì Lưu Triệt đã nghe
thấy một điệu đàn rất êm tai. Y biết sở trường của A Kiều là khúc điệu mới lạ
chứ không phải là kỹ thuật chơi đàn. Tiếng đàn này chân phương điêu luyện, tuy
chỉ là một khúc điệu thông thường nhưng biểu lộ tài nghệ cực cao của người đánh
đàn, y không khỏi kinh ngạc hỏi, “Ai đang chơi đàn ở trong cung Trường Môn vậy?”
“Nghe nói rằng hôm nay Trần nương nương mời Tư Mã phu nhân tới
cung Trường môn. Tư Mã phu nhân là tài nữ nổi danh đất Thục, chắc người chơi
đàn vừa rồi là nàng ta”, Dương Đắc Ý ở ngoài xe bẩm báo. Hắn biết Hoàng thượng
nhung nhớ Trần nương nương nên luôn để ý hơn mọi động tĩnh trong cung Trường
Môn. Lưu Triệt gật đầu, nhớ lại A Kiều từng đề cập với y chuyện này, đồng thời
còn muốn mời cả Đan Dương hầu phu nhân Kim Nga và Lưu Tế Quân.
Nói đến chuyện này quả thực khó tin. Kim Nga thu nhận nuôi
dưỡng Lưu Tế Quân chưa tới một năm thì quả nhiên có mang. Tế Quân lại ngoan
ngoãn