
ng không muốn che giấu thêm. Trở lại
cung Vị Ương nàng ta mới biết, khi Lưu Triệt quay về không hề đi đâu mà bước thẳng
tới điện Linh Tâm, nơi Vương thái hậu đã từng sống.
Vì liên quan đến mẫu thân nên Lưu Triệt không phân cho phi tần
đến sống ở điện Linh Tâm. Mặc dù Vương thái hậu đã rời đến cung Trường Nhạc sau
khi Lưu Triệt đăng cơ nhưng điện Linh Tâm vẫn thường xuyến được quét dọn. Có lẽ,
đối với Lưu Triệt, nơi đó có ký ức về thời thơ ấu và dấu ấn của mẫu thân. Mặc
dù bình thường Lưu Triệt chưa từng thể hiện mình để tâm đến những thứ này,
nhưng vào khoảnh khắc mẫu thân vừa mất thì ngay cả một bậc đế vương sắt đá như
y cũng có những nỗi đau đớn không nói nên lời.
Vệ Tử Phu đứng ở đình nghỉ chân bên ngoài điện Linh Tâm nhìn
vọng về đoàn Kỳ Môn quân đao thương sáng lòa đang tiến qua cửa điện ở đằng xa,
lòng dâng lên một nỗi thê lương. Nàng ta cúi đầu, hiểu rõ người mà Lưu Triệt muốn
gặp lúc này tuyệt đối không phải là mình. Không biết qua bao lâu, nàng ta bỗng
nghe thấy Thải Thanh ở bên cạnh khẽ bẩm, “Nương nương, Trần nương nương cũng tới.”
Vệ Tử Phu lặng người, ngẩng đầu lên nhìn thấy có một người
con gái mặc cung trang màu trắng đang đi trên hành lang cung Vị Ương phía trước
điện Linh Tâm, trông giống hệt Trần A Kiều từ cách búi tóc cho tới y phục thường
ngày. Đến gần thì mới nhận ra đó là Doãn tiệp dư ở điện Cao Môn.
“Ồ, là Doãn tiệp dư!” Thải Thanh kinh ngạc kêu lên, “Cô ta tới
đó làm gì vậy?”
Sau khi từ Thượng Lâm Uyển trở về hồi năm Nguyên Thú đầu
tiên, Doãn Giai La được chuẩn đoán là đã có mang. Đến tháng Mười thì cô sinh
con gái. Lưu Triệt ban tên Hàm, phong tên chữ là Di An nhưng thôi không đến điện
Cao Môn với Doãn tiệp dư. Chuyện cá chép hóa rồng cho tới nửa tháng độc chiếm
ân sủng năm xưa đã trôi qua như giấc mộng Nam Kha[2'>.
[2'> Giấc mộng Nam Kha: Dùng để hình dung cõi mộng hoặc một ước
vọng không tưởng của một người nào đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu
thuyết Tiểu sử Nam Kha Thái Thú của tác giả Lý Công Tá đời Đường, Trung Quốc thế
kỷ IX sau Công Nguyên.
Vệ Tử Phu chỉ nhếch miệng cười nhạt. Cung Vị Ương hoa lệ này
từ trước tới giờ vẫn luôn là chốn so mưu đấu trí với nhau, có người được sủng
ái, có người thất sủng, có người ngu ngốc, có kẻ xấu chơi. Thật ra thì chơi xấu
cũng không phải là không thể, nhưng nếu thủ đoạn không cao thì rất có thể sẽ chết
không có chỗ chôn. Doãn Giai La hiển nhiên vì này lựa chọn cách thức được ăn cả
ngã về không, không thành công cũng thành nhân.
Cũng chỉ đến mức vậy thôi, một Doãn Giai La đi đường tắt vào
hậu cung trong thời gian ngắn thì làm sao có thể so sánh được với nàng ta là
hoàng hậu đã cả đời lăn lộn trong cung Vị Ương? Vệ Tử Phu ngồi trên đình nghỉ
chân lạnh lùng nhìn Doãn Giai La lao vào một cuộc chiến mà chắc chắn sẽ bị thua
ngay từ lúc khởi đầu.
Doãn Giai La đi tới trước điện Linh Tâm liền bị thị vệ canh
giữ ở trước cửa điện ngăn lại, lễ phép nói, “Doãn tiệp dư, Hoàng thượng đang ở
bên trong, không được tự ý đi vào.”
Giai La hít một hơi thật sâu, bấm ngón tay giữa vào lòng bàn
tay rồi thản nhiên hỏi, “Các ngươi chưa từng vào hỏi thì làm sao biết Hoàng thượng
không muốn gặp ta?”
Trong điện truyền ra giọng Lưu Triệt trầm trầm, “Ai đấy?”
Các thị vệ đưa mắt nhìn nhau, cao giọng bẩm báo, “Là Doãn tiệp
dư cầu kiến.” Lưu Triệt thần người một lúc mới nhớ được Doãn tiệp dư là ai, nhắm
mắt không nói gì nữa, thị vệ thì liền thu đao kích lại để cho Doãn Giai La đi
vào.
Giai La vào trong điện, đập vào mắt cô là hình ảnh vị đế vương
đang nhắm mắt khoanh tay ngồi ở chính giữa, gương mặt khuất trong bóng tối
không hiểu ý tứ thế nào. Cô vội vàng hất đầu cho mái tóc đen xõa ra, nghiêng
người quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, khẽ bái chào, “Giai La tham kiến Hoàng thượng.”
Có mười bốn ngày cực kỳ quan trọng trong cuộc đời cô. Hồi
đó, Hoàng thượng từng nhiều lần vuốt ve mái tóc đen dày của cô với vẻ mặt bâng
khuâng. Cô gửi gắm tất cả hy vọng cuộc đời mình vào bào thai trong bụng, nhưng
cuối cùng cô lại sinh hạ được một bé gái. Cô oán, cô hận, cô cho người bế nó ra
thật xa, có gặp cũng làm như không thấy để nguôi ngoai đi nhưng vẫn không chịu
được khi nghe tiếng Hàm Nhi khóc để rồi lại giàn giụa nước mắt bế con trở về. Mặt
mũi, hàng mi của Hàm Nhi đều giống hệt cô. Săm soi từng chút một, trong lòng cô
không khỏi u oán, tại sao nó lại không có lấy một nét giống như vị đế vương oai
hùng nhưng xa vời trong mộng kia? Cũng may là môi Hàm Nhi rất mỏng, hoàn toàn
giống như y. Cô cúi người xuống đưa tay lướt theo vành môi con gái kia, bỗng chợt
trông thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của mình trong gương, khuôn mặt thật quen thuộc,
thật giống như người con gái kia, người mà cô từng ngưỡng mộ kính nể nhưng giờ
đã thành oán hận. Nói cho cùng, nguyên nhân gây ra tất cả những cơ duyên và nỗi
tịch mịch của cuộc đời cô chính là vì người đó.
Lưu Triệt lạnh lùng nhìn xuống người con gái đang quỳ dưới
điện, nhìn cách cô xõa tóc, cách quỳ gối, trong lòng tràn ngập thất vọng. Y đã
từng sớm gặp chiều mong, nhưng ch