
cho trẫm.”
“Ngoài ra, ban lệnh xuống, phong toả các cổng thành, tìm cho
ra Lưu Đường trong thành Trường An.”
“Dạ!” Niếp Mông nhận lệnh.
Lưu Triệt quay đầu lại, thấy A Kiều vén rèm xe ngựa lên, sắc
mặt bình thản, ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu thì thầm thở dài. Y vốn không muốn A Kiều
gặp phải những chuyện chém giết như thế này nhưng lại quên mất rằng vụ chém giết
trong cuộc đời nàng lại là do chính y gây ra. Cho tới bây giờ, đao quang kiếm ảnh
hay là đầu rơi máu chảy đều đã là chuyện bình thường.
“Kiều Kiều”, y lên xe, không quay đầu lại mà chỉ thấp giọng
nói, “Trẫm đưa nàng về phủ Đường Ấp hầu nhé.”
“Vâng.”
“… Sau ngày hôm nay, không được tùy tiện ra khỏi phủ nữa. Chắc
ban nãy Lưu Đường không nhận ra nàng nhưng sau hôm nay đã biết được thân phận của
nàng, nếu gặp lại thì tất nhiên sẽ bất lợi đối với nàng.”
Trần A Kiều ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi bỗng nhiên lên tiếng,
“Hoàng thượng, vừa rồi thiếp chẩn mạch cho Lưu Đường, thấy bệnh của hắn thực sự
đã đến mức nguy kịch, nếu không được sư phụ của thiếp điều trị thì chưa chắc đã
được ba năm.”
“Trẫm cũng không định làm khó Lưu Đường.” Lưu Triệt nhìn
nàng một lát, “Rốt cuộc hắn cũng là con cháu họ Lưu chúng ta. Trẫm có thể tha
cho con cháu của Giao Đông vương và Giang Đô vương mà lại không dung thứ cho một
Lưu Đường được sao? Chỉ cần hắn có thể bỏ qua, thì trẫm cũng có thể coi như
không có vụ ám sát lần này, vẫn đối xử tử tế.”
Trần A Kiều im lặng, nàng cũng không chắc lắm việc Lưu Triệt
nói như vậy là giả bộ hay thật lòng, nhưng Lưu Triệt bây giờ đã một mình nắm giữ
vương quyền, trị vì thiên hạ, Lưu Đường có tồn tại cũng thật sự là bé nhỏ không
đáng kể. Tuy nhiên cho dù thế nào thì nàng cũng không muốn Lưu Đường chết không
kèn không trống. Có lẽ là thời thiếu niên, nàng đã vô tình có lỗi đối với Lưu
Vinh. Nếu không có nàng và mẫu thân thì Lưu Vinh đã có cơ hội trị vì thiên hạ,
thế mà cuối cùng lại phải lặng lẽ chết đi. Trong mấy năm bị Lưu Triệt ghẻ lạnh,
nàng đã từng thầm nghĩ, nếu như ban đầu nàng được gả cho Lưu Vinh, một Lưu Vinh
nhân từ khoan hậu, thì có phải sẽ hạnh phúc hơn hay không? Thế nhưng chẳng bao
giờ có hai chữ “Nếu như”, huống chi nàng cũng không yêu Lưu Vinh, nhưng dù thế
nào cho tới bây giờ, nàng vẫn không muốn người thiếu niên đã từng mỉm cười thân
ái gọi mình là A Kiều muội muội trong một ngày xuân ở cung Vị Ương phải chết.
Thoáng chốc đã đến phủ Đường Ấp hầu. Qua khoảng trống giữa
những lá cờ hiệu bay phất phới trước đầu xe, nàng đã thấy cổng và sân màu đỏ thắm
rộng rãi của Hầu phủ. Lưu Mạch đã mấy ngày không được gặp, đứng ở trước cửa
trông thấy xe ngựa thì cặp mắt lập tức sáng rực.
“Mẫu thân!” Mạch Nhi gọi vang.
A Kiều nhìn nó, bất giác nhớ lại Lưu Vinh của hai mươi năm
trước cũng có phong độ, nụ cười ấm áp tương tự.
“Vô tình nhất chính là bậc đế vương”, nàng đã nghe thấy câu
nói này suốt bao năm, có vô số chuyện như vậy hoặc là tương tự như vậy chứng
minh tính chính xác của nó. Bỗng nhiên thấy xót xa, nàng nhủ thầm với lòng mình,
“Mạch Nhi, mẫu thân sẽ không bao giờ để cho con phải chịu những nỗi thống khổ
như thế.”
Chợt thấy bàn tay mình ấm áp, nàng nhìn xuống thì ra là tay
của Lưu Triệt đã đặt lên. “Kiều Kiều”, y nhìn vào mắt nàng, “Trẫm sẽ không để
cho Mạch Nhi bước theo con đường của Lưu Vinh.”
Lưu Vinh thất thế là vì Hán Cảnh Đế bỏ rơi mẹ con bọn họ.
Lưu Triệt thầm hiểu rằng A Kiều coi trọng hai đứa con trai, gái của mình đến mức
nào. Nếu một lời hứa hẹn như vậy có thể làm cho A Kiều thêm an tâm thì y cũng
chẳng nề hà mà nói ra.
Phủ Đình úy khua chiêng gõ mõ lục soát trong thành Trường An
suốt nửa tháng nhưng vẫn không có tin tức của Lưu Đường. Trong mấy ngày, quan Nội
đình Trương Thang rất phiền não, mặc dù lão rất nhiều thủ đoạn tra tấn tù nhân
nhưng trước những nhân vật thực sự như heo chết không sợ nước sôi này thì cũng
hết cách. Nghiêm hình tra khảo nửa tháng, có tới ba tên áo đen tự sát nhưng
cũng chỉ tra ra được chủ nhân của chúng quả nhiên là Lưu Đường, con trưởng dòng
thứ của Lâm Giang vương trước kia. Năm đó hắn được lão bộc mang ra khỏi phủ Lâm
Giang vương rồi lưu lạc ở miền biên giới Đại Hán. Hiện giờ sức khỏe Lưu Đường
không tốt nên mới tới Trường An cầu thuốc. Trương Thang hỏi thêm về khả năng
Lưu Đường trốn tránh ở đâu thì chúng không nói một lời.
Lưu Triệt dĩ nhiên không hài lòng trước kết quả như thế nên
đã mấy lần nổi trận lôi đình. Trương Thang cũng chỉ còn cách cố gắng hết sức, dặn
thuộc hạ quản chế nghiêm mật tên áo đen cuối cùng không để cho gã dễ dàng tìm tới
cái chết. Cả thành Trường An lạnh lẽo tiêu điều, ai nấy đều cảm giác được bầu
không khí bất thường.
Chớp mắt đã đến tháng Ba, thời gian tiết Thượng tự của mùa
xuân. Từ trước đến giờ, tiết Thượng tự phải ra bờ sông làm nghi thức giải hạn.
Những ngày này, Trần A Kiều không muốn để cho mẫu thân phải lo lắng nên cũng
không bước chân ra ngoài phủ Đường Ấp hầu. Cuối cùng đã có thể thoải mái nên
trong lòng nàng rất vui vẻ, Tảo Tảo lại càng không phải nói.
Giờ Dần là giờ Thái hậu cùng Hoàng đế và ph