
hì không khỏi để ý quan sát người
thanh niên, nhưng chỉ thấy hắn vẫn tỏ nét mặt tươi cười không có gì khác thường.
Ánh mắt Tiêu Phương hơi tối lại, cúi đầu hành lễ, “Lưu công tử.”
Lưu Triệt quay sang bảo A Kiều, “Nàng ra ngoài cũng lâu rồi,
nên trở về nhà đi.”
Trần A Kiều không còn cách nào đành khẽ gật đầu, mỉm cười
chào Tiêu Phương, “Sư phụ, đồ nhi cáo lui trước.”
Ra khỏi y quán, Lưu Triệt dìu A Kiều lên xe ngựa, cảm thấy A
Kiều có vẻ hơi cứng người ra nhưng không phản kháng.
“Hoàng thượng”, Niếp Mông ngồi đằng trước xe hạ thấp giọng hỏi:
“Trở về phủ Đường Ấp hầu sao?”
“Không”, Lưu Triệt xua tay đáp, “Đi loanh quanh một lúc
trong thành Trường An đi.”
Niếp Mông nhận lệnh, liền đánh chiếc xe ngựa rảo bước trên đường
phố Trường An.
Trần A Kiều không khỏi ngạc nhiên liếc mắt nhìn Lưu Triệt,
xem ra y cũng phát hiện thấy có gì không đúng. Nàng khẽ thở dài, quả nhiên là một
vị quân chủ vô cùng tinh anh. Nếu vừa rồi không phải nàng chẩn mạch cho người
kia thì ngay cả nàng cũng chưa chắc đã phát hiện ra được. Xe cứ thế đi đến một
nơi khá yên tĩnh, quả nhiên có một toán người mặc áo đen từ trên mái hiên ở góc
phố xông tới vây quanh xe ngựa. Tên thủ lĩnh toán áo đen rút trường đao ra, đằng
đằng sát khí, “Lưu Triệt, ngươi hãy để lại mạng đi.”
Bên trong xe, Lưu Triệt nhếch miệng, “Đúng là giết mãi cũng
không hết những bọn loạn thần tặc tử này.”
Trước xe, Niếp Mông ngẩng đầu, vứt chiếc mũ rộng vành sang một
bên, nhướng mày vỗ tay, liền có một đội Kỳ Môn quan từ cuối phố xông tới. “Tập
kích Hoàng thượng là một tội phải tru di cửu tộc. Những thứ nghịch tặc này,
không tha cho một tên nào cả”, Niếp Mông quát lên.
Đám người áo đen lâm vào tình hình bất lợi nhưng không kẻ
nào hoảng sợ lùi bước, tên thủ lĩnh ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, “Ta đáng
lẽ phải nghĩ trước rằng ngươi đã làm Hoàng đế ở cung Vị Ương thì sao có thể chỉ
dẫn theo mấy người thế này đi ra ngoài cơ chứ?”
“Thái tử điện hạ”, giọng gã dần lộ vẻ chua xót, “Thuộc hạ
hôm nay cũng phải chết dưới lưỡi đao của Lưu Triệt, đến an ủi anh linh của người
ở trên trời đây.”
Bên trong xe, Lưu Triệt biến sắc mặt. Y lên ngôi đã gần hai
mươi năm, đang độ cường thịnh nên triều thần cũng tương đối do dự đối với hai vị
hoàng tử, chỉ giữ thái độ quan sát cho nên đến bây giờ vẫn còn chưa lập thái tử.
Như vậy thì thái tử theo lời của người áo đen kia nói thì chỉ có thể là vị thái
tử đầu tiên của Hán Cảnh Đế, ca ca của Lưu Triệt, người anh họ của A Kiều mà
suýt nữa nàng đã cưới, thái tử bị lật đổ, Lưu Vinh.
Năm xưa chính là Vương thái hậu và Quán Đào trưởng công chúa
Lưu Phiếu đã bắt tay nhau lật đổ ngôi vị thái tử của Lưu Vinh. Y bị giáng làm
Lâm Giang vương, sau rồi chết ở đất Phiên. Cũng chính vì nguyên nhân đó mới
giao ước cuộc hôn nhân của Lưu Triệt với Trần A Kiều. Lâm Giang vương Lưu Vinh
chết rồi, Cảnh Đế niệm tình phụ tử nên cũng có chút thương xót, không truy cứu
đến gia quyến của y. Theo trí nhớ, Lưu Vinh có một người con thứ tên là Lưu Đường,
sau khi phụ thân chết thì đứa con này cũng mất tăm tích.
Nếu năm xưa Lưu Đường không được gia nhân dẫn đi trốn thì
hai mẹ con Vương hoàng hậu có bỏ qua cho hắn hay không chứ? A Kiều cũng không
biết, nàng thở dài một hơi, chuyện dây mơ rễ má như vậy thì Lưu Đường có cố ý
báo thù cũng hợp tình hợp lý. Nhớ lại khuôn mặt của người thanh niên trong Tử Dạ
y quán, quả nhiên có rất nhiều nét giống Lưu Vinh.
Lưu Vinh ca ca! Người thiếu niên như đoá hoa hồng giữa buổi
chiều xuân đó cứ phai nhạt dần theo thời gian, biến mất khỏi trí nhớ ký ức của
nàng, nếu không có người thanh niên hôm nay thì chắc là nàng không còn nhớ nổi.
Bên trong xe, khuôn mặt Lưu Triệt âm trầm bất định, bỗng
nhiên ôm lấy A Kiều, đặt một nụ hôn lên má nàng rồi dặn, “Kiều Kiều, nàng phải
cẩn thận đó.” Y rút kiếm, hất tung rèm xe nhảy xuống.
“Hoàng thượng!” Niếp Mông đang chém giết, mũi kiếm sắc bén vừa
cắm vào thân một người áo đen, trông thấy Lưu Triệt thì kinh hãi nói, “Hoàng
thượng hãy trở về trong xe đi kẻo bọn thích khách tấn công làm thương tổn đến
người.”
Bọn áo đen bị Kỳ Môn quân chém giết khốc liệt đã mất hết nhuệ
khí, giờ trông thấy bóng dáng Lưu Triệt thì không ngờ lại phấn chấn hẳn lên, cố
gắng chém giết xông tới chỗ y.
Lưu Triệt lạnh lùng nhìn những thi thể nằm la liệt bên cạnh,
xác đám người áo đen có, xác Kỳ Môn quân cũng có. Y đột nhiên nói, “Bắt sống hết
những kẻ còn lại.”
Niếp Mông ngạc nhiên nhưng Hoàng thượng đã ra lệnh thì phải
nghe theo, cũng may là lúc này Kỳ Môn quân đã chiếm thế thượng phong, chỉ còn
có vài tên áo đen đang chật vật chống đỡ. Qua thời gian chừng hai tuần hương
thì tất cả đều bị bắt giữ.
“Hoàng thượng!” Niếp Mông lau vết máu trên lưỡi kiếm, đi tới
bên Lưu Triệt rồi quỳ sụp xuống, trên tay áo vẫn còn dính máu, “Vi thần không
làm nhục sứ mạng, đã đánh gục mười sáu tên nghịch tặc, bắt sống được bốn tên.
Xin hỏi sẽ xử trí như thế nào?”
Lưu Triệt gật đầu, “Áp giải về phủ Đình Uý, giao cho Trương
Thang. Bảo Trương Thang bằng bất cứ cách gì cũng phải tra ra