
́c bậc thềm cung Trường
Môn không đi tiếp. Dương Đắc Ý cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn giữ đúng
tôn ti không dám mở miệng. Lát sau Lưu Triệt than nhẹ một tiếng rồi
cất bước tiến vào trong. Vừa tới ngoài điện Bát Nhã, đã ngửi thấy
một làn hương quen thuộc, lại nghe cả tiếng đàn tỳ bà đinh đinh đang
đang. Các cung nhân trong điện quỳ xuống làm đại lễ, loáng thoáng có
vài khuôn mặt xa lạ, không hoàn toàn là người cũ của cung Trường Môn.
Bên trong điện, Lưu Sơ đang đắc ý hân hoan gảy một khúc đàn tỳ bà,
ngẩng đầu lên hỏi, “Mẫu thân, đoạn tiếp theo gảy thế nào?”
Trần A Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, “Tư thế tay của con
sai rồi.” Nàng nắm tay con gái gảy một đoạn, quả nhiên lưu loát dễ
nghe hơn rất nhiều.
Lưu Sơ chán nản, “Tế Quân không được mẫu thân dạy dỗ
nhưng vẫn gảy hay như vậy, sao con lại không gảy được.”
“Con tưởng Tế Quân chỉ cần một ngày đã đánh đàn
được sao? Ngẫm ra thì cô bé cũng luyện rất lâu rồi đấy”, Trần A Kiều
lườm con.
Lưu Triệt đứng ở ngoài rèm cửa mỉm cười nhìn Lưu Sơ
loay ha loay hoay mà vẫn không thể gảy ra một bản, dường như cũng
giống A Kiều hồi nhỏ, không có thiên phú quá cao về âm luật, tiếng
đàn gảy lên cũng không hơn tiếng bật bông là bao nhiêu. Nếu ai mà gảy
một khúc tệ như vậy trước mặt y thì e là y không nổi giận cũng lập
tức gào lên bảo dừng. Chỉ có mẹ con nàng là trước kia hay hiện giờ
đều có thể được dễ dàng tha thứ.
“Phụ hoàng”, Lưu Sơ vô tình ngẩng đầu nhìn thấy y,
ánh mắt hơi sáng lên nhưng rồi lại hứ một tiếng, quay mặt đi.
Trần A Kiều thở dài, quay đầu lại nhìn Lưu Triệt
vén rèm lên, thong thả đi vào.
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng”, Lục Y quỳ xuống bái
chào. Vẻ mặt A Kiều vẫn hết sức bình tĩnh như hết thảy đều trong
dự liệu. Lưu Triệt thầm nhận xét dung nhan của nàng dù trên danh
nghĩa bị quản thúc ở cung Trường Môn nhưng không hề có vẻ tiều tụy.
“Chẳng phải Hoàng thượng đi Thượng Lâm Uyển ư, sao
lại trở về nhanh như vậy?” A Kiều hỏi giọng đều đều.
Lưu Triệt nhếch miệng hỏi lại, “Kiều Kiều đã biết
rõ rồi sao còn cố hỏi làm gì?”
“Phụ hoàng”, Lưu Sơ tức giận, dùng sức kéo dây tỳ
bà kêu “đinh” một tiếng, ngón tay đánh đàn hắn lên vết máu. “Công
chúa Duyệt Trữ!”, Lục Y đang đứng bên cạnh kinh hãi la lên, nhưng cô bé
tựa hồ như không nghe thấy, cố chấp vênh mặt lên hỏi, “Giai La tỷ tỷ
của con đâu?”
Ngay cả Lưu Triệt cũng không khỏi lúng túng, đành ho
nhẹ một tiếng, “Phụ hoàng sẽ phái cho con một nô tỳ khác được hay
không?”
Lưu Sơ nhìn y một hồi, bỏ cây tỳ bà xuống, không thèm mang tất
mà cứ thế chân trần đi thẳng ra khỏi điện. A Kiều nhìn theo cau mày, dặn, “Lục
Y, đi theo trông coi Tảo Tảo.”
“Dạ”, Lục Y quỳ gối đáp, liếc nhìn A Kiều vẻ lo lắng rồi chạy
theo Lưu Sơ.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt trầm mặc một lát rồi xoay người lại hỏi,
“Nói cho trẫm biết tại sao nàng lại xuất hiện trong điện Cố Soạn?”
“Hoàng thượng hỏi vậy là có ý gì?” Vẻ mặt A Kiều có chút ai
oán, vô tội, “A Kiều đã bẩm báo với Thái hậu nương nương rồi, có nội thị nói phụng
mệnh Thái hậu nương nương tuyên A Kiều tới cung Trường Nhạc. Ý chỉ của Thái hậu
nương nương thì ngay cả A Kiều cũng không dám làm trái, vì thế mới đi.”
“A”, Lưu Triệt khẽ mỉa mai, “Sau khi nàng hồi cung, mẫu hậu
ít gặp nên mới tin nàng. Nhưng nàng thực cho là, theo hiểu biết của trẫm đối với
nàng, mà trẫm cũng tin tưởng nàng của ngày hôm nay sẽ không hoài nghi chuyện nội
thị tuyên chỉ hay sao?”
Trần A Kiều không lộ biểu cảm, hồi lâu mới nói, “Muốn A Kiều
cảm ơn Hoàng thượng để mắt tới A Kiều sao?”
“Kiều Kiều đúng là thông minh.” Lưu Triệt nhìn chằm chằm vào
nàng, ánh mắt sắc bén, “Nếu như là bất kỳ ai khác ngoài Vệ Thanh, áng chừng hôm
nay Kiều Kiều sẽ không dễ dàng bị quản thúc tại cung Trường Môn, nhưng lại là Vệ
Thanh.”
Trong thiên hạ, không ai lại có thể tin tưởng Trần A Kiều sẽ
làm ra chuyện gì khuất tất với Vệ Thanh. Vương thái hậu không tin, Lưu Triệt
cũng sẽ không tin. Nước cờ này tuy hiểm nhưng thật sự tương đối cao minh.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt thở dài, “Nếu không phải là sự thật
bày ra trước mắt thì trẫm không thể nào tin nổi rằng Kiều Kiều năm xưa đơn giản
ngây thơ như vậy mà bây giờ cũng từng bước biết bày mưu tính kế.”
“Con người mà, cũng không thể vĩnh viễn đơn giản ngây thơ,
hơn nữa lại còn đã vấp ngã”, Trần A Kiều lơ đãng đáp, “Hoàng thượng nên biết rằng,
nếu không phải Vệ Tử Phu đối phó với thiếp trước, thì thiếp cần gì phải làm như
thế?”
Lưu Triệt cười gằn, “Chuyện của Vệ gia, trẫm sẽ có cách xử
lý khác. Trẫm chỉ vẫn không hiểu được tại sao Kiều Kiều đã tính trước tất cả lại
còn xuất hiện ở điện Cố Soạn?”
Làm như vậy cố nhiên là có thể tiến thêm một bước chứng thực
tội danh của Vệ Thanh nhưng cũng đẩy bản thân mình v