Disneyland 1972 Love the old s
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212614

Bình chọn: 9.5.00/10/1261 lượt.

việc bắt

hắn ở điện Cố Soạn kết hợp với những chứng cứ này cũng là quá đủ rồi. Vệ Thanh

quyền cao chức trọng, Hoàng thượng phải lệ thuộc vào hắn nhưng cũng nghi kỵ hắn.

Bắt được lỗi như thế này là có cơ sở để cho hắn ngồi rảnh rỗi một thời gian. A

Kiều thì dù sao cũng là phi tần. Mặc dù trong lòng mọi người đều

hiểu rõ rằng Trần A Kiều quyết không gian díu với người của Vệ gia

nhưng nói thế nào việc cô nam quả nữ ở chung một chỗ trong điện cũng

làm tổn hại danh tiết. Đó là việc tối kỵ đối với các phi tần trong

hậu cung. A Kiều sẽ không tự đưa thân mình nhảy vào lửa. Nếu thế thì

ở trong cung Vị Ương lại có người tài năng đến như vậy, một hòn đá

hạ hai con chim, một công đôi việc, vừa gây tổn hại cho hai nhà Trần,

Vệ mà vừa không để lại dấu vết sao?

Vương thái hậu suy nghĩ như vậy nhưng nét mặt vẫn sa

sầm, “A Kiều, mặc dù quá nửa là con bị người khác mưu hại nhưng dù

sao việc con bị bắt gặp ở với Vệ Thanh trong cùng một đêm vẫn là sự

thật, ai gia lệnh cho con cũng giống như Vệ hoàng hậu bị quản chế

trong cung Trường Môn đợi Hoàng thượng trở về xử lý, con có phục hay

không.”

Trần A Kiều lập tức rưng rưng nước mắt, bướng bỉnh

ngoảnh đầu đi, run giọng đáp, “A Kiều tuân lệnh!”

Ánh mắt của nàng thật sự khiến cho người thương

xót. Vương thái hậu trông thấy cũng không thể nhẫn tâm, dịu dàng

khuyên nhủ, “Hoàng thượng anh minh, nhất định sẽ không làm khó con.”

Trần A Kiều khẽ vâng dạ một tiếng rồi cúi đầu nói,

“Nếu như thế thì A Kiều xin cáo lui trước.”

Thượng Lâm Uyển.

Doãn tiệp dư hầu hạ mười mấy ngày, vẻ mặt càng

lúc càng tươi tắn yêu kiều. Thượng Lâm Uyển cách biệt hẳn với cung

Vị Ương nên tạm thời không bị những sóng gió kia làm liên lụy. Cô uể

oải đứng dậy để cho Dao Sinh hầu hạ trang điểm, thầm thở dài, thật

lòng nguyện ước được cùng Hoàng thượng vĩnh viễn sống ở Thượng Lâm

Uyển không bao giờ trở về cung Vị Ương nữa.

“Nương nương”, nội thị Thượng Viêm vội vã chạy tới

điện Trường Trữ bẩm báo, “Hoàng thượng có ý chỉ là lập tức trở

về Trường An. Xin Tiệp dư nương nương hãy chuẩn bị đi.”

Giai La giật mình kinh hãi, vội vàng quay đầu lại

khiến mái tóc đen xõa xuống. Dao Sinh lập tức quỳ xuống, dập đầu

nói, “Nô tỳ đáng chết.” Doãn Giai La chẳng hề quan tâm, chỉ hỏi, “Đang

yên lành thế tại sao bỗng nhiên lại phải về Trường An chứ?”

“Nô tài cũng không rõ”, Thượng Viêm liền đáp, “Sáng

nay có tin tức gì đó từ Trường An đưa tới, Hoàng thượng xem xong thì

liền sầm sắc mặt, nghiến răng ra lệnh lập tức trở về Trường An,

trông có vẻ còn vội vàng hơn cả lúc trước khi đi Thượng Lâm Uyển.”

Tâm trí Giai La dần dần trở nên nặng nề, giấc mơ vừa

rồi đẹp như vậy mà ngay lập tức bị thực tế trước mắt phá nát tan

tành. Cung Vị Ương kia có biết bao nhiêu là phi tần xinh đẹp mỹ miều,

Hoàng thượng trở về đó thì có còn nhớ đến mình nữa sao? Cô như

người mất hồn ra lệnh, “Thu dọn đồ đạc đi!”

Vị đế vương tuyệt tình chẳng buồn liếc nhìn cô lấy

một cái, bước thẳng lên xe ngự. “Nương nương”, thị nữ trấn an, “Mấy

ngày vừa qua Hoàng thượng đã sủng ái nương nương như vậy, trở về cung

Vị Ương cũng tốt.”

Doãn Giai La cười yếu ớt. Sủng ái, thế nào thì mới

được coi là sủng ái? Trong lòng cô vẫn tràn đầy nghi hoặc, nếu như

Hoàng thượng thật sự sủng ái thì tại sao mỗi lần mình hầu hạ đều

không thấy ánh mắt sắc bén lạnh như băng của bậc đế vương có chút

nào tan chảy?

Vị Hoàng đế đã có lệnh nên chuyến trở về Trường An

còn gấp gáp hơn cả khi đến Thượng Lâm Uyển, xe ngựa chạy rầm rập,

thoáng cái đã tới đầu đường phố Trường An.

Doãn Giai La vén rèm lên, trông thấy chiếc xe ngự

phía trước rẽ ngoặt đi, không vào cửa Tư Mã môn ở phía bắc mà đi

đường vòng.

“Hoàng thượng định đi đâu thế?”

Viên giáo úy thừa lệnh hộ tống cô về cung giục ngựa

tới bên cạnh xe, cung kính bẩm, “Hoàng thượng căn dặn là tạm thời

không vào cung Vị Ương mà đến Trường Môn. Xin mời Tiệp dư nương nương

về cung trước.”

Một trận gió Bắc thổi qua trước cửa Tư Mã môn khiến

Doãn Giai La tức thì cảm thấy không giữ nổi tấm rèm cửa, đành trơ

mắt nhìn nó buông rơi xuống. Chiếc xe ngự hoa lệ biến mất ngay trước

mắt, thì ra người duy nhất mà Hoàng đế nhớ nhung trong lòng chính là

Trần nương nương.

Trước cung Trường Môn.

Dương Đắc Ý vừa đỡ Lưu Triệt xuống xe thì thấy từ

Kỳ Môn quân cho tới bảo vệ theo lệnh của Thái hậu, nhất loạt chống

đao quỳ xuống hô vang, “Tham kiến Hoàng thượng!”

Lưu Triệt chắp tay đứng trươ