
, ngay cả là Hoàng thượng. Cung Vị Ương như điện Tu La, từng
bước tử sinh. Đạo lý này chính do ngươi là người đầu tiên dạy ta.
“Hoàng hậu nương nương!” Vệ Tử Phu nhớ lại vẻ mặt lo
lắng của Vệ Thiếu Nhi, “Kế hoạch nếu thành, Trần A Kiều cố nhiên
vạn kiếp bất phục. Nhưng nếu lộ ra ngoài thì sao?”
Khi đó, nàng ta gạt gạt hoa đèn, lạnh lẽo nói, “Năm
đó, nếu lộ chuyện, ta cũng vạn kiếp không thể vãn hồi. Nhưng rốt
cuộc ta đã vượt qua. Không dám mạo hiểm thì làm sao có thể thành
công đứng vững ở cung Vị Ương này được chứ?”
Trong điện Cố Soạn, Minh Đạt đẩy cửa ra, Dưới ánh
lửa, một người con gái quay đầu lại, y phục may từ gấm trắng toát
lên vẻ hoa lệ tinh tế, mắt mày như vẽ, cao quý đoan trang tựa như
phượng hoàng trong lửa, cực kỳ quen thuộc.
“Trần nương nương”, Minh Đạt lưỡng lự, “Sao lại là
người?”
Vương thái hậu thấy hậu cung xảy ra biến cố như thế
thì sầm mặt xuống, đuổi hết mọi người về rồi mới xử lý.
“Tử Phu”, Vương thái hậu gọi lại, sắc mặt mệt mỏi,
“Trường Bình hầu dù sao cũng là đệ đệ của con, con bảo ở lại cùng
nghe.”
Vệ Tử Phu hơi run rẩy, khuôn mặt tái nhợt, gắng
gượng đáp, “Dạ.”
Vương thái hậu liền vịn vào tay Minh Đạt đi về hậu
điện, mặt trầm như nước, “Vệ tướng quân, Trường Bình hầu, ai gia muốn
biết tại sao đúng ngày tết Nguyên Tiêu mà người không ở Hầu phủ lại
vào cung Trường Nhạc của ai gia?”
Vệ Thanh quỳ gối dưới điện, im lặng một lúc lâu, đưa
mắt liếc nhìn Vệ Tử Phu đứng phía sau Vương thái hậu một cái rồi
mới bất đắc dĩ bẩm, “Tối nay có người tới phủ của thần nói rằng
Hoàng hậu nương nương có việc cần gặp, thần lo lằng cho Hoàng hậu
nương nương nên mới…”
“Tử Phu chưa từng”, Vệ Tử Phu mở miệng nói một câu
hàm hồ.
“Như vậy thì có người giở trò ư?” Vương thái hậu hừ
lạnh, hỏi tiếp, “Ai là người truyền chiếu?”
“Là người hầu của gia tỷ Thiếu Nhi.”
Hắn biết rằng Vệ Tử Phu muốn động thủ với Trần
hoàng hậu trong khoảng mấy ngày này nên vốn rất lo lắng, lại nghe
người kia nói rằng tình hình có biến, nương nương cho đòi gấp nên mới
không hoài nghi mảy may mà cứ thể lẻn vào cung.
“Vốn là mọi chuyện đều tốt, Tiêu Phương đã vào cung
Trường Nhạc nhưng không ngờ Trần hoàng hậu thực sự là một người có
tính tình cao ngạo, ngay cả Thái hậu truyền cho đòi cũng không chịu
đến. Hoàng hậu nương nương và Thiếu chưởng sứ phu nhân không giải
quyết được nên mới cho gọi Hầu gia đến thương lượng.” Hắn nhớ rằng
người đó đã nói như vậy nên xóa hết dấu vết rồi lập tức hành
động. Vệ Tử Phu thở dài, lần này mặc dù coi là suy nghĩ đã chu
toàn nhưng lại không ngờ được biến cố như vậy. Việc đã làm thì tất
có dấu vết, lần này không thành công, chỉ cần có người nghĩ một
chút sẽ nhận ra có điều không minh bạch.
Cung Trường Nhạc giăng đèn kết hoa trong ngày tết
Nguyên Tiêu, chỉ có một ngôi điện trống là vắng vẻ yên tĩnh không có
lấy một bóng người. Trần A Kiều không chịu đi nên Vệ Tử Phu đã hẹn
hắn tới gặp mặt ở chỗ này. Ánh trăng sáng tỏ, hắn nhẹ nhàng đẩy
cửa sổ ra, gọi khẽ: “Tam tỷ.”
Trong điện quả nhiên có bóng dáng một người con gái
mặc đồ trắng. Người đó quay đầu lại nhưng ánh sáng trong điện nhạt
nhòa nên không trông thấy rõ mặt. Vệ Thanh chợt giật mình, “Ngươi không
phải là Hoàng hậu nương nương.”
Người con gái ngồi ở trên ghế trong bóng tối cười
lanh lảnh, “Trường Bình hầu quả nhiên là cảnh giác.” “Xòe” một
tiếng, ngọn đèn ở trên tay được thắp lên tỏa ánh sáng yếu ớt nhưng
cũng soi rõ khuôn mặt nàng, khí chất cao quý, thanh tú vô song.
“Ngươi… Trần nương nương?”
Vệ Thanh nhận ra gương mặt này. Bao nhiêu năm đã qua
mà người con gái này vẫn có nét mặt giống hệt như năm xưa khi còn
ngồi trên long xa hoa lệ đi qua cung Kiến Chương, xinh đẹp đến mức ngay
cả hoa mẫu đơn cũng phải tự ti mặc cảm. Dường như là năm tháng không
lưu lại một chút dấu tích gì ở trên người nàng. Khi đó, Trần hoàng
hậu vén tấm rèm che trên long xa lên và nhìn về phía hắn bằng ánh
mắt khinh thường, chậm rãi nói với dáng điệu cao quý như từ tầng mây
nhìn xuống: “Ngươi chính là Vệ Thanh?” Hắn quỳ dưới đất, chỉ có thể
trông thấy đôi hài mũi vểnh cao đắt tiền tinh xảo mà hắn cả đời chưa
từng thấy dưới chân. Hắn len lén nhìn dung nhan của nàng, mặc dù chưa
chắc đã xinh đẹp hơn tỷ tỷ Vệ Tử Phu nhưng vẻ kiêu căng ngạo mạn thì
đúng là kinh người.
Người con gái như vậy thì chỉ có thể đứng xa tôn
kính chứ làm sao có thể chung đụng lâu da