Disneyland 1972 Love the old s
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212521

Bình chọn: 8.00/10/1252 lượt.

o năm mới mà Hoàng đế lại bất ngờ đi

đến Thượng Lâm Uyển, chẳng lẽ trong chuyện này có biến cố gì đó

sao. Trên miệng Tiêu Phương thoáng hiện nụ cười giễu cợt, A Kiều dồn

hết tâm tư chế ra Dưỡng Thần hương nhưng cuối cùng vẫn không có tác

dụng.

Điều trị như vậy qua nửa tháng, bệnh tình Thái hậu

dần chuyển biến tốt đẹp. Cũng sắp tới tết Nguyên Tiêu. Hôm ấy, sau

giờ Ngọ, Vương thái hậu vừa tỉnh dậy thì cảm giác hơi choáng váng,

Đan Dương hầu phu nhân đến thỉnh an liền lo lắng, “Hay lại mời Tiêu tiên

sinh đến xem sao.”

“Cũng chỉ dùng ít thuốc là khỏe thôi”, Vương thái

hậu xưa tay, “Không cần phiền toái Tiêu tiên sinh nữa đâu.”

“Nhưng sức khỏe của Thái hậu mới quan trọng.” Vệ Tử

Phu khéo léo đỡ lời, “Nếu sức khỏa Thái hậu có tổn hại, Hoàng

thượng tất sẽ lo lắng.”

Vương thái hậu nghe vậy chỉ cười cười không phản đối

nữa.

Vệ Tử Phu dìu Vương thái hậu từ trong cung Trường

Nhạc đi ra ngoài, thấy trong cung đâu đâu cũng là cảnh tượng hân hoan,

mỗi điện đều được cung nữ treo đèn rực rỡ, khắp chốn mừng vui.

“Đáng tiếc Triệt Nhi chưa trở về.” Vương thái hậu

thở dài, “Cung đình mà không có Hoàng đế thì không hoàn toàn là cung

đình nữa.”

“Hoàng thượng mặc dù không thể cần kề bên gối Thái

hậu nhưng vào một ngày như hôm nay thì nhất định rất nhớ tới Thái

hậu nương nương”, Vệ Tử Phu an ủi.

“Hoàng tổ mẫu”, Vệ Trường công chúa Lưu Phỉ dắt tay

Nhị hoàng tử Lưu Cứ từ đầu hành lang đi tới, “Tôn nhi chúc hoàng tổ

mẫu thân thể an khang, tết Nguyên Tiêu vui vẻ.”

“Được tồi.” Vương thái hậu đáp, nụ cười trên mặt vẻ

chân thành, “Cứ Nhi”, bà cầm tay đứa cháu trai, âu yếm hỏi, “Gần đây

Cứ Nhi học sách gì?”

Lưu Cứ ngoan ngoãn sà vào lòng Vương thái hậu,

“Thạch tiên sinh đã giảng đến Trang Tử rồi ạ.”

“Trang tử rất hay. Cứ Nhi phải học cho tốt nhưng nhớ

không để được cảm lạnh nữa đấy.”

“Cháu nhớ lời dạy bảo của hoàng tổ mẫu.”

Vương thái hậu vỗ vỗ tay Lưu Cứ, “Đáng tiếc A Kiều

không chịu mang Mạch Nhi tới đây, ai gia cũng nhiều ngày không gặp Mạch

Nhi rồi.”

Nụ cười của Vệ Tử Phu hơi sượng lại nhưng vẫn dịu

dàng nói, “Nếu mẫu hậu nhớ tới Hoàng tử trưởng thì có thể sai

người đến cung Trường Môn bảo Hoàng tử trưởng tới. Thiên hạ này đâu

có cái lý gì không để cho tổ mẫu gặp cháu chứ?”

Vương thái hậu không khỏi bất ngờ liếc nhìn Vệ Tử

Phu một cái, nhưng chỉ thấy nụ cười rạng rỡ của nàng ta, không nhìn

ra ý gì.

“Cũng có lý”, Vương thái hậu trầm ngâm nói, “Minh

Đạt, lệnh xuống bảo mời Hoàng tử Mạch và Công chúa Duyệt Trữ tới

cung Trường Nhạc. Phái người khôn khéo một chút, đừng chọc cho A Kiều

mất hứng.”

“Dạ!” Minh Đạt đáp.

Vương thái hậu đang nói chuyện với mấy phi tần khác

thì Minh Đạt tiến lên bẩm báo, “Hoàng tử Mạch và Công chúa Duyệt

Trữ đến rồi.”

Quả nhiên hai đứa trẻ xinh đẹp như ngọc tiến vào

trong cung, cùng quỳ xuống lạy, “Tham kiến Hoàng thái hậu.”

“Bà nội!” Lưu Sơ nhào tới vào lòng Vương thái hậu,

hỏi giọng nũng nịu: “Bà nội có nhớ Sơ Nhi không?”

“Nhớ”, Vương thái hậu âu yếm gí mũi cô bé, “Mẫu thân

của cháu không chịu tới đây sao?”

Không ngờ Lưu Sơ lắc đầu, “Mẫu thân không có ở trong

cung Trường Môn.”

Vương thái hậu ngạc nhiên, “Mẫu thân của cháu đâu?”

“Cháu không biết, xế chiều có cung nhân tới cung

Trường Môn bẩm báo điều gì đó, mẫu thân liền đi ra ngoài.”

Minh Đạt vẻ mặt kỳ quái đi vào, khẽ bẩm bên tai

Thái hậu, “Trong điện Cố Soạn của cung Trường Nhạc hình như có

người.”

Vương thái hậu giật mình, từ sau khi Đậu hoàng hậu

qua đời thì điện Cố Soạn đã bỏ trống, sao hôm nay lại có người ở

trong đó? “Ngươi dẫn người đi xem”, Vương thái hậu trầm mặt, “Trong hậu

cung của Đại Hán ta tuyệt đối không để xảy ra chuyện cẩu thả.”

Trong cung Trường Nhạc, Vệ Tử Phu nắm chặt tay. Trần

A Kiều, ngươi đừng trách ta, mỗi tấc trong chốn hậu cung này đều là

chỗ nguy hiểm. Vinh, sủng, lên, xuống, sinh tử vô thường. Mà ta, vốn

không phải là người khiêm cung nhẫn nhịn!

Năm đó, ta hăng hái đánh một trận, kéo người xuống

khỏi vị trí hoàng hậu, hôm nay sao có thể trơ mắt nhìn ngươi ép tới

từng bước? Cho dù là người phụ nữ có thân thế hiển hách nhất của

Đại Hán cũng không bảo vệ được người thân là phi tần nhưng lại có

tội danh tư thông với người khác.

Năm đó, khi ta còn là một phu nhân nhỏ nhoi trong cung

Vị Ương, ngươi từng bước ép sát, mấy lần đẩy ta vào chỗ chết. Hôm

nay, đến phiên ta hồi báo ngươi. Lần này sẽ không còn ai che chở được

cho người