
háu cũng nên về nhà thôi.”
“Cữu cữu”, Lưu Sơ không vui, “Rượu này không thể so với Bích
Nhưỡng Xuân, nhạt như vậy uống say thế nào được.”
“Vậy cũng không được. Cháu, một công… tiểu thư công hầu, sao
có thể không quy củ như vậy.”
Lưu Sơ bĩu môi, xoay sang hỏi Mai Ký Giang, “Dì Mai, dì
không thể tới thăm mẫu thân và chúng cháu sao?”
“Dù ta có nguyện vọng như vậy”, Mai Ký Giang cười khẽ, “thì
cũng đâu có quyền quyết định?”
“Được rồi”, Trần Thương đặt chén rượu trong tay xuống bàn, “Lầu
Thanh Hoan cũng đã tới rồi, Mai cô nương cũng đã gặp, các cháu nên an tâm trở về
thôi.”
Từ lầu Thanh Hoan đi ra ngoài, Hoắc Khứ Bệnh bỗng nhiên chắp
tay nói, “Ta vừa chợt nhớ có một số việc chưa nói với cữu cữu nên phải đến phủ
Trường Bình hầu một chuyến. Phá Lỗ, ngươi tự đi về đi.” Nói xong quay người đi
luôn.
Lưu Sơ nhăn mũi, “Chúng ta cũng đi thôi.” Cô bé vịn tay vào
Dương Đắc Ý bước lên xe ngựa của phủ Đường Ấp hầu, quay lại cười rạng rỡ, “Triệu
ca ca, Tiết ca ca, cáo từ.”
Xe ngựa chuyển bánh đi về hướng cung Vị Ương.
“Tiết huynh vừa mới tới kinh đô sao?”
Đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa dần đi khuất, Triệu Phá Lỗ cười hỏi.
“Đúng vậy.” Tiết Thực nói: “Đáng ra thì nhận chức ở Bắc Bình
nhưng vài ngày trước nhận được lệnh điều động liền chạy về Trường An.”
“Vậy”, Triệu Phá Lỗ trầm ngâm, “Tiết huynh thuộc về kỵ binh
Khâu Trạch hay thuộc về phe Trường Tín hầu?”
“Làm sao?” Tiết Thực khó hiểu, “Trong quân Đại Hán còn phân
chia phe phái ư?”
Triệu Phá Lỗ cúi đầu nói giọng buồn bực, “Mặc dù không rõ
ràng, nhưng vì hai nhà Trần, Vệ phân tranh trong hậu cung mà Vệ tướng quân cùng
Liễu hầu gia có quan hệ không thể tách rời với hai bên tương ứng nên lòng quân
đội cũng phân chia giới tuyến.”
“Như vậy sao?” Tiết Thực cảm thấy nặng nề, miễn cưỡng hỏi,
“Triệu huynh thuộc về bên kia chứ?”
“Ta…”, Triệu Phá Lỗ thoáng chần chừ rồi trả lời, “Ta là một
quân nhân, ta chỉ lựa chọn bên có lợi nhất cho Đại Hán.”
Tiết Thực hơi kinh ngạc, “Ta cho là”, hắn đắn đo chọn từ,
“quan hệ giữa huynh và Hoắc hầu gia rất tốt, tất nhiên sẽ đứng bên Vệ gia.”
“Khứ Bệnh?” Triệu Phá Lỗ nhớ tới cái tên này, cười ấm áp, “Sở
dĩ ta có quan hệ tốt với Khứ Bệnh đơn giản chỉ vì cả hai cùng có một niềm tin.
Khứ Bệnh là người ta nguyện ý đi theo.”
“Nhưng xét theo chuyện hôm nay thì Hoàng tử Mạch thật sự
cũng không phải là người đơn giản!”
“Hoàng tử Mạch?” Tiết Thực ngạc nhiên hỏi lại.
“Huynh không nhận ra?” Triệu Phá Lỗ lại cười nói, “Ngoại trừ
cặp song sinh một trai một gái của Trần hoàng hậu thì còn ai có thể gọi Tam gia
của phủ Đường Ấp hầu một tiếng là cữu cữu?”
“Ta cho là”, Tiết Thực lẩm bẩm, “”Cho là… Bọn họ là do một vị
tiểu thư dòng thứ trong phủ Đường Ấp hầu sinh ra.”
“Ha ha”, Triệu Phá Lỗ khẽ cười, “Tiểu thư dòng thứ có thể
sinh ra người có khí độ như vậy hay sao?”
Tiết Thực cứng họng, vội vàng nhìn theo tìm tung tích chiếc
xe ngựa nhưng nó đã đi mất từ lâu, ngay cả bụi đường bốc lên cũng đã lắng xuống.
Hắn làm sao mà ngờ được những hoàng tử công chúa đáng ra phải ở trong thâm cung
chín tầng bao bọc lại có thể đột nhiên xuất hiện giữa ban ngày tại lầu Thanh
Hoan mà không có người bảo vệ.
Cuối năm Nguyên Sóc thứ sáu, Dung hoa Lý Chỉ ở điện Phi
Sương sinh hoàng tử thứ tư và hoàng nữ thứ năm.
Sau một ngày bận rộn với công việc ở điện Tuyên Thất, Lưu
Triệt đang ngồi trên ngự liễn, nhắm mắt thư giãn, trong đầu hiện lên hình ảnh một
gương mặt như đóa hoa sen thì chợt nghe Dương Đắc Ý ở bên cạnh khẽ bẩm, “Hoàng
thượng, đã đến cung Trường Nhạc rồi.”
“Ừ”, y đáp khẽ, bước lên bậc tam cấp, hỏi người hầu của cung
Trường Nhạc, “Thái hậu dạo này thế nào?”
“Thái hậu nương nương hôm nay đã khá hơn nhiều, dậy uống thuốc
từ sớm. Hiện giờ phu nhân của Đan Dương hầu đang ở trong điện phụng dưỡng Thái
hậu”, người hầu của cung Trường Nhạc quỳ xuống bẩm báo.
“Ừ”, y phất tay áo, “Lui ra đi!” Vào cung, quả nhiên thấy
Kim Nga quỳ ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng bóp chân cho Vương thái hậu, nàng ta thấy
y bước vào trong điện bèn vội vàng đứng dậy hành lễ, “Tham kiến Hoàng thượng.”
“Miễn lễ!”, Lưu Triệt gật đầu, “Nga Nhi có nhiều thời gian rảnh
rỗi nên tiến cung phụng dưỡng mẫu hậu đi. Có Nga Nhi ở bên cạnh thì tâm tình của
mẫu hậu sẽ tốt hơn nhiều.”
“Dạ!”
“Nga Nhi cũng lập gia đình rồi”, Vương thái hậu mở mắt, “Để
người lớn tuổi như nó phụng dưỡng ai gia thì không được hay lắm.”
“Dạ, thưa mẫu hậu”, Lưu Triệt đáp.
“Triệt Nhi, đã đặt tên cho hoàng tử và công chúa mới sinh
chưa?”
Lưu Triệt thấy Vương thái hậu có ý bảo, bèn đỡ bà ngồi dậy.
“À”, Lưu Triệt trả lời không mấy để ý, “Hoàng tử tên là Đán,
Công chúa thì gọi Yên đi. Đặt tên chữ Cái Trường là được rồi.”
“Cái Trường”, Vương thái hậu trở về chỗ cũ, vui vẻ, “Cũng
không phải là tệ. Triệt Nhi, hôm nay Nga Nhi tiến cung, cầu xin ai gia một chuyện.
Ai gia thấy cũng không phải là việc lớn nên đã chấp thuận.”
“Thế à?” Lưu Triệt không khỏi liếc mắt nhìn Kim Nga, mặc dù
ánh mắt không sắc bén nhưng Kim Nga vẫn vỡ mật kinh hồn cúi đầu xuống. Y dịu giọng,
“Nga Nhi có việc gì thì c