
ợng
đã chuyển giao kỵ binh Khâu Trạch về dưới trướng Chấn Viễn hầu Lý Quảng, trấn
thủ cánh phải Bắc Bình. Người Hung Nô bị uy danh của Chấn Viễn hầu làm cho khiếp
sợ, không một ai dám mạo hiểm bén mảng đến tập kích. Nhưng kỵ binh Khâu Trạch
cũng không dám lười biếng, vẫn tiếp tục điều hành theo phương pháp trước kia Liễu
Duệ và Trần A Kiều để lại, được Tiết Thực phối hợp với Ngụy Tự Nam khống chế
nên rất có quy cách. Năm mới đến, hắn được lệnh trở về kinh đô. Sau cuộc chiến
Mạc Nam, Trường Tín hầu Liễu Duệ đã chủ động đưa tất cả người trong gia đình hắn
và Ngụy Tự Nam về kinh đô rồi. Tiết Thực vẫn có tình tri ngộ và lòng cảm ơn sâu
sắc đối với cấp trên trước đây và luôn hy vọng có thể báo đáp. Huống chi hắn vẫn
giữ mãi trong đáy lòng hình ảnh của một người con gái. Người con gái đó đã từng
cười duyên dáng mà nói với hắn, “Đến Trường An thì không thể không thưởng thức
tay nghề của lầu Thanh Hoan.” Vì câu nói này, khi mới được phong thưởng ở Trường
An năm ngoái, Tiết Thực đã cùng Ngụy Tự Nam tới lầu Thanh Hoan. Hắn thấy thức
ăn ở đó rất ngon, các ca cơ ở đó múa hát rất hay, trang trí rất lạ, quả nhiên
không ai sánh kịp. Và hơn một nửa những thứ có ở lầu Thanh Hoan này xuất phát từ
tay người con gái đó.
Lúc này, hắn đứng ở trước lầu thở dài, chắc là không hề có
chủ tâm đi tới đây. Tiếng ca hát khiêu vũ và cả mùi thức ăn thơm ngon từ trong
lầu truyền đến. Tiết Thực bất đắc dĩ cười xòa rồi bước vào lầu Thanh Hoan.
“Quan khách.” Cô nương ở cửa đón khách ân cần chào đón rồi
xin lỗi, “Hôm nay, tất cả các phòng khách trên lầu đều đã kín, quan khách hãy
nhìn xem…”
Tiết Thực nhún vai, nói: “Đành chịu vậy.” Hắn tìm một chỗ
còn trống ngồi xuống, gọi mấy món ăn thông thường rồi quay đầu nhìn lên sàn diễn.
Hắn thấy một thiếu nữ áo xanh còn khá trẻ đang đứng ở góc
sàn diễn hát theo tiếng sáo. Giữa sàn diễn còn có một cô gái gảy đàn tỳ bà, tiếng
đàn tịch mịch tao nhã, triền miên sâu lắng. Hắn nhận ra nàng ta tên là Mai Ký
Giang, có quan hệ rất tốt với Trần nương nương. Hắn hôm nay đang bê bết bụi đường,
nhưng dù vẫn hình dáng như năm ngoái thì e rằng Mai Ký Giang cũng không nhận
ra.
Đúng lúc đó, một chiếc xe ngựa dừng lại trước lầu Thanh
Hoan. Người đánh xe ngựa vén rèm xe lên hỏi, “Tứ tiểu thư, thiếu gia thật sự muốn
xuống đây sao?” Giọng nói eo éo không giống như người bình thường.
“Ừ.” Một cô bé chừng năm sáu tuổi bước xuống xe, vẻ mặt buồn
bực nhưng giọng nói lại ngọt ngào: “Mẫu thân đã nhận lời hôm nay dẫn ta tới đây
tìm dì Mai, thế mà lại đi về trước, đúng thật là…”
“À”, Dương Đắc Ý có vẻ hơi lúng túng, “Trần… không phải mẫu
thân của Tứ tiểu thư cố tình đâu.”
“Đủ rồi.” Người đàn ông mặc áo đỏ sẫm mỉm cười dỗ dành,
“Đúng là chẳng ai làm loạn hơn cháu. Chúng ta dạo một vòng quanh lầu Thanh Hoan
rồi về thôi.”
“Dạ, thưa cữu cữu”, cô bé ngoan ngoãn.
Khi cô bé vào trong lầu, Tiết Thực quay lại nhìn, không khỏi
thốt lên một tiếng tán thưởng. Đúng là một cô bé mặt hoa da phấn cực kỳ xinh đẹp,
mặc bộ y phục trắng như tuyết, mắt mũi như vẽ, khí thế hơn người. Trong nháy mắt,
hắn thấy ngờ ngợ quen quen, càng nhìn kỹ thì càng thấy chắc chắn như vậy. Mặc
dù hắn là quân nhân, chưa từng gặp một tiểu thư con nhà quyền quý nào ở kinh đô
bằng chừng ấy tuổi mà phải dẫn theo thị vệ khi ra khỏi nhà.
“Tứ tiểu thư”, Dương Đắc Ý ân cần giục giã, “Hay là về nhà sớm
chút nhé? Dù sao thì ở bên ngoài cũng không an toàn.”
Cậu bé đứng phía sau cô bé mỉm cười trấn an, “Dương tiên
sinh yên tâm đi. Đây là lầu Thanh Hoan, không có chuyện gì đâu.”
Mai Ký Giang ở trên sàn diễn đưa mắt nhìn sang, thấy bọn họ
thì kinh ngạc, tay gảy nhầm một âm liền vội vã thu đàn, mỉm cười đứng dậy cúi
chào. Khách xem bốn phía trầm trồ khen ngợi.
“Dì Mai”, cô bé hét toáng.
Trên lầu bỗng vang lên một giọng ngạo mạn, “Thiếu gia nhà ta
mời Mai tiểu thư lên gặp mặt.”
Cả lầu ồ lên, có ai ở trong thành Trường An lại không biết
quy định bán nghệ không bán sắc của lầu Thanh Hoan. Các ca cơ, vũ công của lầu
Thanh Hoan đều vẹn tài vẹn sắc, nghe nói Mai Ký Giang nổi tiếng nhất nơi này vốn
là con gái thế gia, vì gia cảnh suy tàn nên mới lưu lạc đến đây, e rằng những
ca cơ, vũ công năm xưa Bình Dương công chúa thu nhận cũng chỉ thế này mà thôi.
Lầu Thanh Hoan có chỗ dựa rất mạnh nên không một ai dám gây chuyện, bởi vậy quy
định ở đây cũng được tuân thủ rất nghiêm ngặt. Hôm nay lại có người muốn phá
quy định thì đúng là một việc hiếm có.
Mai Ký Giang khẽ cau mày nhưng vẫn thi lễ về phía nhã thất
trên lầu rồi nói, “Lầu Thanh Hoan có quy định là ca cơ và vũ công không được tiếp
khách, kính xin đại gia tha lỗi.”
Tiết Thực quan sát bốn phía, thấy người tiếp khách cơ trí đã
sớm báo cho chưởng quỹ. Tạ chưởng quỹ vội vã chạy tới, thấy người đàn ông mặc
áo đỏ thẫm thì liền biến sắc mặt, thấp giọng hỏi, “Người ở trong nhã thất Lan
Đinh là ai vậy?”
“Là Nhị thiếu gia của Lạc Địa vương gia.”
Vẻ khó chịu của Tạ chưởng quỹ chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng
biến mất. Lạc Địa vương gia chính là thân quyến của Vương mỹ nhân, người