
à Trần,
Vệ, Vương đã chiếm hết mọi danh phận cho bên ngoại, tranh đấu trong cung Vị
Ương còn chưa đủ, giờ còn muốn tiếp tục đấu cả ở bên ngoài cung nữa sao?
Từ năm Kiến Nguyên đến năm Nguyên Quang, y đã chịu đựng đủ rắc
rối của bên ngoại nên căm thù đến tận xương tủy những việc kiểu này. Bị ảnh hưởng
bởi nguyên nhân sâu xa đó, y đã trục xuất A Kiều đến Trường Môn, nhờ vậy mới áp
chế được hai nhà Vệ, Vương không đi theo vết xe đổ của Trần gia quyền thế át
quân vương.
Y vốn là người vô cùng tự tin, sau khi cầm quyền đã lập ca
cơ Vệ Tử Phu làm hoàng hậu, một tay nâng đỡ Vệ gia thành thế lực hiển hách
trong thiên hạ. Y sủng ái Vương Thấm Hinh thì cũng mạnh tay phong thưởng cho
nhà họ Vương. Đơn giản vì y tin tưởng rằng chỉ cần muốn thì y luôn có thể thu lại
những vinh hoa phú quý mình ban thưởng cho bọn họ bất cứ lúc nào. Nhưng nhà họ
Vương hôm nay dường như đã bắt đầu đắc ý đến mức quên hết chừng mực rồi.
Trong số họ ngoại của ba nhà có mặt trên lầu Thanh Hoan, Hoắc
Khứ Bệnh được Lưu Triệt yêu thích, còn Trần Thương, chưa nói đến việc không trực
tiếp tham dự mà nể mặt A Kiều thì y cũng sẽ không động chạm đến. Còn lại là
Vương gia, dù sao cũng đuối lý.
Năm Nguyên Sóc thứ năm, y dần dần chán ghét Vệ Tử Phu nhu mì
dễ bảo, phi tần trong cung Vị Ương cũng không có người nào mới lạ. Ngự giá lên
Lâm Uyển săn thú, trên đường y đang buồn chán thì gặp dân nữ Vương Thấm Hinh.
Vương Thấm Hình tất nhiên cũng là một trang tuyệt sắc, tuy
có lẽ không đẹp bằng Vệ Tử Phu nhưng tính tình vui vẻ hoạt bát khiến y yêu
thích không nỡ rời xa. Đã quá lâu y không gặp được người con gái nào cởi mở đến
mức chỉ liếc qua cũng có thể thấy tận đáy lòng như vậy. Không biết vì lý do gì
mà y lại ân sủng nàng ta đến hơn một năm trời. Nhưng cũng không biết vì lý do
gì mà bỗng nhiên y lại cảm thấy nàng ta thật sự không đủ thông minh. Đã không đủ
thông minh mà lại phạm sai lầm đến như vậy thì tất nhiên cần bị trừng phạt.
“Dương Đắc Ý!”, y ra lệnh.
“Có nô tài!”
“Truyền ý chỉ của trẫm, thăng Lý dung hoa lên làm tiệp dư,
Vương mỹ nhân có hoàng tử thứ ba, cũng thăng làm tiệp dư, ban thưởng cho ở điện
Vân La, mà thôi, cho ở điện Thanh Lương đi.”
“Dạ!” Dương Đắc Ý khom người nói, nhắm mắt lại che giấu vẻ vừa
kinh ngạc vừa thấu hiểu.
A Kiều không chịu chuyển về cung Vị Ương, Lý Chỉ vừa mới
sinh con, y lại quyết định rũ bỏ người con gái có tên Vương Thấm Hinh khỏi
cung, Lưu Triệt hơi lưỡng lự, trong đầu chợt lóe lên ý định đến điện Tiêu Phòng
nhưng chẳng biết tại sao lại gạt đi, chỉ nói, “Tối nay sẽ đến điện Thừa Hoa.”
Trong điện Thừa Hoa, Hình Nhược ra nghênh tiếp, hơi nhún người
bái chào, “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
“Miễn lễ, Nhược Nhi!” Lưu Triệt làm ra vẻ nâng lên, Hình Nhược
theo đó cũng đứng dậy, yểu điệu, “Hoàng thượng tới là phúc phận của Nhược Nhi.”
Gương mặt nàng ta quyến rũ lòng người, Lưu Triệt ngắm nhìn một
lúc rồi ra vẻ quan tâm, “Dường như sau khi từ cung Cam Tuyền trở về thì Nhược
Nhi càng ngày càng gầy đi đấy.”
“Chắc là vì tiết trời chuyển lạnh làm cho Nhược Nhi thấy nhạt
miệng, không có chuyện gì đâu ạ”, Hình Nhược vẫn một mực giữ lễ.
“Thế à?” Lưu Triệt mỉm cười nói, “Vậy thì bảo ngự trù dọn
lên vài món ăn để trẫm và Nhược Nhi dùng đi, cũng để xem vì sao lại nhạt miệng
luôn thể.”
“Nhược Nhi đa tạ Hoàng thượng.” Hình Nhược thoáng đỏ bừng mặt,
quay sang bảo thị nữ Oanh Hương ở bên cạnh, “Đi chuẩn bị đi.”
“Dạ!” Oanh Hương muốn cho chủ nhân vui lòng bèn tự mình đi
xuống.
Chẳng mấy chốc, tám món đồ ngự đã được chuẩn bị đầy đủ. Lưu
Triệt nếm thử, bỗng nhiên nhớ lại mấy món thức ăn đơn giản mà hương vị lại tuyệt
vời năm xưa từng nếm ở lầu Thanh Hoan. Hình Nhược trông người đoán ý, bèn hỏi,
“Hoàng thượng không thích ạ?”
“Không phải vậy”, Lưu Triệt đáp cho qua chuyện.
Ngoài điện bỗng nhiên có tiếng ồn ào, y liền tỏ ý không hài
lòng. Hình Nhược vội vàng ngừng lại, quay ra bên ngoài hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“Bẩm Hoàng thượng và Khinh nga”, Oanh Hương quỳ gối bẩm báo,
“Vương mỹ nhân ở điện Phu Hương làm loạn lên đòi yết kiến Hoàng thượng.”
“Cô ta đòi yết kiến Hoàng thượng thì đến chỗ của ta để làm
gì?” Hình Nhược tỏ ý không vui, rồi lại quay sang nhìn Lưu Triệt, nũng nịu,
“Hoàng thượng.”
“Bảo với Vương tiệp dư hãy an tâm trở về điện Thanh Lương,
không cần phải yết kiến trẫm”, Lưu Triệt coi như không có gì xảy ra.
Hình Nhược cúi đầu, mặt hơi biến sắc. Mặc dù điện Thừa Minh
không hẻo lánh thê lương như điện Vân La nhưng cũng nằm phía đông cung Vị Ương,
cũng là nơi đế vương không mấy khi đặt chân tới, đã đến ở nơi đó chẳng khác nào
là cả đời vô duyên với ân sủng của đế vương. Hơn một năm qua, Vương Thấm Hinh của
điện Phu Hương nhận đủ mọi ân sủng, lúc có mang hoàng tử, danh tiếng thịnh nhất
thì ngay cả Vệ hoàng hậu cũng phải chịu lép vế. Nhưng không ngờ một khi đế
vương vừa quay mặt đi thì lập tức rơi vào tình cảnh như thế này. Trong lòng
nàng ta không khỏi dấy lên nỗi chua chát. Lòng vua sao bạc bẽo vô tình đến thế.
“Nương nương, nương nương.” Thị nữ Hạ Âm rối rít cầu