
ứ nói trực tiếp với trẫm là được rồi. Nếu trẫm làm được
thì sao lại không đáp ứng chứ?”
“Cũng không phải việc gì lớn”, Vương thái hậu đỡ lời, “Nga
Nhi được gả cho Đan Dương hầu ở Hoài Nam đã mấy năm mà chưa sinh nở gì, tóm lại
là không tốt. Nga Nhi nói mấy ngày trước Trưởng công chúa Phi Nguyệt đã bảo nó
là nếu nhận một đứa bé gần gũi bên nhà chồng làm con nuôi, tốt nhất là gái, thì
sẽ có thay đổi về đường con cái. Nhưng dù sao Lưu Thiên cũng là con cháu hoàng
tộc, Nga Nhi có muốn cũng khó nên mới tìm đến nhờ ai gia.”
“Phi Nguyệt?” Lưu Triệt có vẻ suy tư, trầm ngâm hỏi, “Nga
Nhi đã chọn được đứa bé nào vừa ý rồi à?”
“Trần nương nương giới thiệu một cô bé rất tốt là Giang Đô
quận chúa Tế Quân hiện giờ còn nhỏ tuổi, giỏi âm luật, dịu dàng dễ thương”, Kim
Nga nói, “Nếu được thì Nga Nhi nhất định sẽ đối xử tử tế.”
“Tế Quân…” Lưu Triệt lẩm nhẩm nhắc lại cái tên xa lạ đó, nhạt
nhẽo, “Mẹ nó là tội thần, Nga Nhi nhận nuôi dưỡng cũng là một việc thiện.”
“Nói như vậy”, Vương thái hậu nhìn y, “nghĩa là Hoàng thượng
đồng ý?”
Kim Nga thấy Lưu Triệt gật đầu thì rất vui mừng, quỳ gối bái
lạy, “Tạ ơn Hoàng thượng.”
“Cùng là người một nhà thì cám ơn cái gì chứ?” Vương thái hậu
nói tiếp một câu khiến mọi người chợt lặng đi, “Triệt Nhi, nếu một ngày ai gia
không còn nữa thì con nhất định phải trông nom Tử Trọng và Nga Nhi cẩn thận.”
“Mẫu hậu!” Lưu Triệt thấy mắt tối sầm xuống. Gần đây, sức khỏe
Vương thái hậu càng ngày càng suy yếu, thường xuyên nhức đầu, mắt cũng nhìn
không rõ nữa. Trong lòng y cực kỳ lo lắng nhưng cũng không biết làm thế nào, chỉ
đành chăm đến Trường Nhạc cung hơn để phụng dưỡng mẹ. Vương thái hậu vỗ vỗ vào
tay y trấn an, “Nga Nhi, cháu về trước đi. Ai gia có mấy lời muốn nói với Hoàng
thượng.”
“Dạ.” Kim Nga lí nhí đáp, lạy tạ rồi rời đi.
“Triệt Nhi!”, một lúc lâu sau Vương thái hậu mới khẽ nói:
“Con dìu ta đi ra ngoài cung Trường Nhạc đi.”
“Dạ!” Lưu Triệt luôn rất hiếu thuận với mẹ nên lúc này không
muốn làm trái yêu cầu. “Mẫu hậu muốn đi đâu?”
“Ai gia muốn đến đài Việt Dương để nhìn lại cung Trường Nhạc
này một chút.”
“Triệt Nhi, con phải biết rằng năm xưa khi mang thai con, ai
gia đã từng đứng ở chỗ đó mà nhìn về cung Trường Nhạc.”
Cung Trường Nhạc dưới ánh nắng mùa thu càng lộ ra vẻ trang
nghiêm. Người hầu trong cung theo hành lang đi tới, mang thuốc uống đến cho
Hoàng thái hậu.
“Thật không?”
“Đó là lần đầu tiên ai gia trông thấy A Kiều ở cung Trường
Nhạc.” Vương thái hậu cảm thấy bàn tay mình bất giác siết chặt hơn vào váy áo,
cười không thành tiếng, “Khi đó Đường Ấp quận chúa đúng là người nhận nhiều ân
sủng ở trong cung Trường Nhạc. Đậu thái hậu chỉ có duy nhất một cháu gái bên
ngoại nên quý như châu báu. Mãi đến khi ai gia có Nga Nhi thì mới có thể hiểu
được tình cảm của Đậu thái hậu.”
“Khi đó ai gia nghĩ rằng cô bé này thật là may mắn, bỗng
nhiên có được thân phận tôn quý nhất thế gian, nhưng với tính tình thuần hậu,
không có tâm kế thì chỉ sợ cũng chưa chắc đã là may mắn. Quả nhiên, sau này mọi
chuyện đều ứng nghiệm.”
“Mẫu hậu!” Lưu Triệt nheo mắt, hỏi vẻ lạnh nhạt, “Rốt cuộc
là người muốn nói gì?”
“Bây giờ Triệt Nhi cũng có bốn con trai rồi”, Vương thái hậu
vẫn không để ý, “Nhớ lại hồi năm Nguyên Quang, A Kiều vì không có con mà lâm
vào cảnh quẫn bách, thấy dường như đã trải qua mấy kiếp.”
Y bước hơi chậm lại, không vui, “Mẫu hậu còn nhắc lại chuyện
đó làm gì?”
Vương thái hậu không nhìn y mà vẫn tiếp tục dòng suy tưởng,
“Dạo này ta vẫn khách quan quan sát A Kiều, thấy nó đã hiểu chuyện hơn so với
trước đây rất nhiều. Một người con gái được chiều chuộng như A Kiều thì phải chịu
bao nhiêu cực khổ mới có thể rèn giũa được như hôm nay? Triệt Nhi, năm đó mẹ
con chúng ta thật có lỗi với A Kiều, vì thế bây giờ con đã nắm được quyền lực,
nếu có thể đối xử với nó tốt hơn chút nào thì nên làm.”
Lưu Triệt trầm ngâm một lát rồi nói, “Con biết rồi ạ.”
“Còn Mạch nhi nữa”, Vương thái hậu dặn dò, “Dù sao nó cũng
mang dòng máu hoàng gia, cũng nên kính báo với thái miếu, thông cáo cho toàn
dân thiên hạ biết.”
“Vâng mấy ngày nữa con sẽ làm.”
“Ai gia già rồi”, Vương thái hậu khẽ thở dài, “cho nên lòng
dạ mềm đi rất nhiều. Có lẽ không bao lâu nữa cũng sẽ đi gặp Tiên đế thôi.”
“Chết sống có số, phú quý nhờ trời”, bà lắc đầu, “Những năm
qua ta đã từng làm hoàng hậu, bây giờ con ở ngôi vị hoàng đế cũng làm việc rất
tốt, ai gia thấy cũng đủ rồi. Có điều…”, bà dừng một chút, “cả đời ai gia lại
toàn để con gái mình chịu thiệt thòi, đại tỷ của con thì còn có thể được con
chiếu cố, nhưng Đàm Nhi thì…”
“Mẫu hậu…” Lưu Triệt cũng cảm thấy buồn phiền, gắng cười rồi
trong mắt chợt lóe lên khí thế hào hùng, “Nhất định có ngày trẫm sẽ đánh tan cả
lũ Hung Nô đưa Đàm tỷ trở về, để tỷ ấy một lần nữa ở trước mặt người gọi người
một tiếng mẫu hậu.”
Lưu Triệt đưa Vương thái hậu trở về cung Trường Nhạc rồi cho
ngự liễn đi theo con đường hành lang trở về cung Vị Ương. Trận sóng gió mấy
ngày trước ở lầu Thanh Hoan dĩ nhiên y đã nghe. Y hừ lạnh một tiếng. Ba nh