XtGem Forum catalog
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211521

Bình chọn: 7.00/10/1152 lượt.

iằng lấy chén rượu

trong tay Tang Hoằng Dương đưa, dàn hòa, “Người một nhà mà còn thù dai vậy

sao?”

“Hừ”, Trần A Kiều quay ngoắt đi, lạnh nhạt, “Ai là người một

nhà với hắn chứ? Người một nhà mà bán đứng nhau à?”

“Trần nương nương”, Tang Hoằng Dương quay lại nhơn nhơn, “Hoằng

Dương thừa nhận là ngày xưa đã làm những việc có chỗ không phải với nương nương

nhưng tình thế hôm nay không sớm thì muộn cũng phải tới. Nương nương sẽ giận Hoằng

Dương bao lâu?”

“Huynh…”, Trần A Kiều uất nghẹn, nói nữa thì khác gì nàng mới

là người hẹp hòi. Lưu Lăng đứng bên thản nhiên che miệng cười.

“Trần nương nương đã bình an trở về cung Trường Môn”, Tiểu

Dung cúi đầu nói, “Nô tài xin cáo lui.”

Trần A Kiều gật đầu, “Hôm nay làm công công vất vả rồi.”

“Được hầu hạ Trần nương nương là may mắn của nô tài.”

Tang Hoằng Dương đặt chiếc quạt lông xuống, khoanh tay đứng

nhìn theo bóng Tiểu Dung khuất dần, ánh mắt âm trầm. Liễu Duệ hỏi nhỏ, “Có chuyện

gì thế?”

“Không có gì”, Tang Hoằng Dương nhắm mắt, lắc lắc đầu,

“Huynh không biết chứ, đôi khi có một nội thị ở trong hậu cung cũng rất quan trọng.”

“Không phải đánh trống lảng bỏ qua chuyện mới rồi đâu nhé”,

Lưu Lăng đi đến, ánh mắt tinh nghịch, “Tang đại nhân đừng nghĩ là bỏ qua dễ

dàng như vậy.”

Không có người ngoài nên Trần A Kiều hoạt bát hẳn lên. Nàng

ngồi xuống rồi hỏi, “Mọi người vào đây bằng cách nào vậy?”

“Hôm trước ở ngự uyển đã xin thánh chỉ của Hoàng thượng”, Liễu

Duệ trả lời rồi cau mày, “Thật là phiền phức.”

“Biết là phiền phức mà huynh còn đưa muội đến cái nơi không

còn được gặp ai thế này?” Nàng dằn dỗi, ánh mắt có vẻ ai oán.

“Thôi đi mà.” Tang Hoằng Dương bất đắc dĩ, “Rốt cuộc muội muốn

ta đền bù như thế nào?”

Trần A Kiều lập tức giơ lên ba ngón tay, “Muội cho huynh nợ

ba yêu cầu. Chỉ cần ngày sau muội cần tới thì huynh nhất định phải thực hiện.”

Hắn lắc đầu, “Ngay cả là không có chuyện này thì ta cũng sẽ

đáp ứng yêu cầu của muội, cần gì phải vậy chứ?”

“Hai chuyện đó không giống nhau, Tang đại ca à”, nàng thản

nhiên đáp.

Liễu Duệ thở dài, xoa xoa trán rồi nói, “Hai người gây lộn

như vậy khiến ta nhớ lại việc ở ngự uyển lần trước bị Hoàng thượng bắt lỗi. Chẳng

phải là mọi người đã quên mất bây giờ Trần nương nương đã bao nhiêu cái xuân

xanh rồi chứ?”

Trong khoảnh khắc, mặt hai người cùng biến sắc. “Nói thế nào

thì cũng không thể bắt ta gọi cái cô nhóc này là tỷ tỷ được”, Tang Hoằng Dương

cười hề hề.

“Muội cũng không thèm”, Trần A Kiều ngúng nguẩy, “Chưa già

đã bị người ta bảo già rồi.

“Hì hì”, Lưu Lăng bụm miệng, “Nhưng cũng bị không ít người gọi

thế rồi, thêm hắn nữa thì có làm sao chứ?”

Tang Hoằng Dương há hốc mồm, tự thấy dù thế nào cũng không gọi

vậy được. Hắn lúng túng ho khan một tiếng rồi hỏi, “Mạch Nhi và Tảo Tảo đâu rồi?”

“Khi muội hồi cung thì bọn nhỏ còn đang ở Hầu phủ”, Trần A

Kiều chau mày, “Lẽ ra cũng phải trở về rồi chứ nhỉ?”

“Ừ.” Liễu Duệ gật đầu. Hắn quay sang hỏi Lưu Lăng, “Lăng

Nhi, thủ hạ của cô đã điều tra được gì về động tĩnh của Vệ gia chưa?”

“Trước mắt thì có vẻ gió êm sóng lặng. Thật ra thì Vệ gia

làm ăn nhờ ngôi vị Hoàng hậu đã được bao nhiêu năm rồi nên chắc sẽ thích lấy

tĩnh chế động.” Lưu Lăng mỉm cười nói, “Tuy nhiên theo như điều tra về thời kỳ

trước… những nhân chứng của vụ án Vu cổ năm xưa đến nay không còn một người nào

cả. Sở Phục là nữ vu sư của am Thủy Nguyệt ở Lam Điền nhưng giờ đến đó hỏi thì

không còn một ai trong am Thủy Nguyệt biết về cô ta. Nghe nói sau khi Tảo Tảo hồi

cung và trước khi A Kiều tỷ trở về khoảng một tháng, am Thủy Nguyệt bỗng nhiên

xảy ra hỏa hoạn, không một ai thoát chết. Mà trong thời gian đó, quân sư của Vệ

gia là Công Tôn Hạ cũng đang ở Lam Điền.”

Tang Hoằng Dương nheo mắt, liếc nhanh sang Trần A Kiều, nàng

hất hàm, “Làm gì thế? Chê muội còn chưa trở về cái cung Trường Môn này đã bị Vệ

gia dọn sạch rồi à?”

“Không dám, không dám.” Tang Hoằng Dương nhăn nhó, “Có điều

phải làm thế nào để phá vỡ tình thế hôm nay chứ?”

Trần A Kiều cũng hoang mang, cứ tiếp tục thế này không được

sao? Không tranh giành, cuộc sống bình an trôi đi. Bây giờ thì nàng và Vệ Tử

Phu cùng đang chọn cách lạnh lùng quan sát đối phương xem ai là người ra tay

trước. Thế nhưng rốt cuộc trận đấu tranh không thể tránh khỏi này là vì lý do

gì?

“Thôi được rồi, không cần bàn về chuyện này nữa.” Liễu Duệ gạt

đi, “Ta cũng có tin tức, không biết nương nương có muốn nghe không. Ta nhờ Ngụy

Tự Nam đi Tây Vực tìm kiếm một vài thứ. Mấy hôm trước, Ngụy Tự Nam đã sai người

báo về là đã tìm được cái gọi là An Thần Hồi hương gì đó, ta nghĩ chắc đó là lá

hồi, bèn dặn Tiết Thực khi về kinh nhậm chức thì tự mình mang đến.”

“Ồ”, Trần A Kiều suy nghĩ một chút rồi nói, “Tiện thể mở bữa

tiệc đồ nướng ở lầu Thanh Hoan đi. Nhưng không tìm được hạt tiêu sao?”

“Nương nương”, Liễu Duệ bất đắc dĩ, “Người cho rằng ta là thần

tiên, biến không thành có được ư?”

Kỵ đình úy Tiết Thực người đầy bụi đường, cuối cùng cũng tới

được kinh đô Trường An.

Năm ngoái sau khi cuộc chiến Mạc Nam kết thúc, Hoàng thư