
hanh, vươn tay hái một đóa hoa cúc bên cạnh rồi bứt hết cánh hoa thả rơi
xuống lả tả. Rồi bỗng nhiên cô thét lên một tiếng kinh hãi. Thì ra là bàn tay cầm
hoa đã bị cào rớm máu.
“Công chúa!” Thải Thanh kêu thất thanh, vội vàng nâng tay cô
lên xem. Đóa hoa cúc rơi khỏi tay Lưu Thanh lăn dài mấy vòng trên mặt đất. Lưu
Thanh cũng không cảm thấy đau lắm, để mặc cho Thải Thanh băng bó tay mình. Lúc
trước cô thường đi theo Hoắc Khứ Bệnh, bước chân biểu ca dài hơn cô nên cô phải
chạy lúp xúp mới theo kịp, cuối cùng vấp ngã ở hành lang khóc váng trời váng đất
làm kinh động cả phụ hoàng khiến biểu ca bị một trận giáo huấn nghiêm khắc. Cô
buồn bã nhìn quanh bốn phía, thấy một phụ nữ mặc đồ trắng có một viên nội thị mặc
đồ xanh theo sau đang đi ở trong hành lang, đã sắp sửa rẽ qua góc nhà. Cô đột
nhiên cảm thấy ấm ức, mình đường đường là một công chúa của Đại Hán bị thương ở
tay ngay tại chỗ này, cho dù có là ai thì chẳng lẽ cũng không tới hỏi thăm được
một chút sao?
“Ngươi là ai?” Cô hất hàm ngạo mạn.
Trên hành lang, Trần A Kiều giật mình, quay đầu nhìn lại. Thải
Thanh đã băng bó xong vết xước trên tay Lưu Thanh, thở dài một hơi, ngẩng đầu
nhìn lên thấy dung nhan xinh đẹp kia thì hoảng hốt, trong thoáng chốc gương mặt
đang tươi cười bỗng trở nên tái nhợt.
“Trần… Trần nương nương!” Thải Thanh lắp bắp, bảo mọi người
hành lễ.
Lưu Thanh chột dạ nhưng vẫn nghênh mặt lên, ngạo mạn hỏi tiếp,
“Bản công chúa ở trong cung Vị Ương này mà sao chưa từng trông thấy ngươi?”
“Chư Ấp công chúa Lưu Thanh”, Trần A Kiều thong thả bước xuống,
“Ngươi hình như cũng rất giống ta ngày trước?”
Lưu Thanh gắng gượng giữ thái độ kiêu ngạo, “To gan, ta là
công chúa do đương kim Hoàng hậu sinh ra, ai cho phép ngươi bắt quàng chứ?”
“Công chúa”, Trần A Kiều chưa cho phép đứng lên nên Thải
Thanh cũng không dám tùy ý đứng dậy, chỉ đành phải ở phía sau kéo nhẹ tay áo
Lưu Thanh, “Đừng nên nói lung tung.”
Trần A Kiều liếc thấy, khẽ nói, “Đứng lên đi.”
“Dạ.” Thải Thanh lúc này mới dám đứng dậy.
Lưu Thanh ngạc nhiên nghi ngờ, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
A Kiều quan sát kỹ gương mặt Lưu Thanh, thấy cô giống hệt
như Vệ Tử Phu, chỉ riêng ánh mắt kia là có ba phần giống Lưu Triệt, lại có năm
phần giống như A Kiều lúc trước. Giống nhau ở chỗ kiêu ngạo, giống nhau ở chỗ
ngang ngược, giống nhau là cùng thích làm gì thì làm. Lưu Triệt ơi Lưu Triệt,
ngươi đã nhẫn tâm phế truất A Kiều đến Trường Môn, vậy thì cần gì, cần gì phải
cố tình sủng ái để tạo ra một A Kiều khác nữa?
“Không ngờ Vệ Tử Phu lại có thể dạy dỗ ra một người con gái
coi trọng thân thế địa vị như ngươi.” Giọng nàng thoáng mỉa mai.
“Ngươi!” Lưu Thanh cảm thấy lúng túng. Tuy quen ra uy nhưng ở
trước mặt người phụ nữ này cô lại không thể hiện được một chút uy quyền nào.
Người phụ nữ này dường như có vẻ sang trọng trời sinh, dù ăn mặc giản dị, không
trang điểm phấn son nhưng vẫn cao quý hơn người. Loại cao quý này không phải do
lên gân gương mặt gượng ép thành, mà là toát ra từ bên trong.
“… Làm sao ngươi dám gọi thẳng tên mẫu thân ta ra như thế?”
Trần A Kiều nhíu mày, cười khanh khách, “Cho dù phụ hoàng
ngươi ở đây thì ta cũng dám gọi. Về phần ta là ai thì ngươi hỏi tỳ nữ bên cạnh
mình đi.”
“Công chúa Chư Ấp”, trước khi đi, nàng cao giọng dạy dỗ,
“Ngươi cần phải biết rằng, một người ngang ngược hống hách như ngươi sẽ không
thể sinh tồn được ở trong cung Vị Ương này.”
Lưu Thanh dậm chân, nhìn theo bóng người phụ nữ đi khuất khỏi
góc hành lang, “Cô ta là ai chứ?”
“Đó chính là Trần hoàng hậu mà nô tỳ vừa nói đấy”, Thải
Thanh thở dài đáp. Đúng là Quận chúa Đường Ấp nổi tiếng Trường An ngày xưa, bao
nhiêu năm không gặp mà vẫn còn phong nhã tài hoa đến vậy!
Rõ ràng trong cung có long xa mà sao nàng lại vẫn luôn phải
đi bộ chứ? Trần A Kiều suy nghĩ. Mặc dù với người đời sau cung Trường Môn trở
thành một cái tên cực kỳ bi thảm nhưng trên thực tế nó không cách xa cung Vị
Ương là mấy. Khi ra vào cửa tây cung Vị Ương cung chỉ cần ngẩng đầu lên là có
thể trông thấy cho nên mới có câu thơ ai oán, “Trường Môn một bước ngang, xe
không buồn ghé tới.”
Nàng đi tới bức tường cung Trường Môn và nghe thấy tiếng cười
sang sảng. Nàng xoay người lại thì thấy Tiểu Dung mặt biến sắc. Chẳng phải là từ
trước tới nay ngoại thần không được phép vào hậu cung sao!
Lưu Lăng dựa vào cửa điện reo lên, “A Kiều tỷ đã về.”
Tiểu Dung quỳ xuống bái chào, “Nô tài tham kiến Phi Nguyệt
Trưởng công chúa.”
“Đứng lên đi!” Lưu Lăng không để ý, chợt nắm tay dẫn A Kiều
vào điện, hào hứng, “Khó có dịp bốn người chúng ta tụ tập lại một chỗ như ngày
hôm nay.”
Trần A Kiều vừa nhìn vào đã thấy Tang Hoằng Dương đang điềm
nhiên ngồi trong điện, tiết trời đã chuyển lạnh mà hắn vẫn cầm trong tay trái
chiếc quạt lông, tay phải nâng một chén rượu, thật đúng là bậc “danh sĩ” phong
lưu. Hắn quay đầu lại, thấy nàng liền hơi nghiêng người thi lễ, nói: “Trần nương
nương mạnh giỏi.”
“Huynh còn dám vác mặt tới gặp muội ư?”, Trần A Kiều trợn mắt
giận dữ.
“Được rồi, được rồi”, Liễu Duệ mỉm cười g