
ài chỉ là nội thị rót nước quét nhà trong điện Ngọc Đường mà
thôi.” Tiểu Dung nhẹ nhàng đáp, “Hôm nay Dung hoa nương nương vô ý vấp chân
trong vườn ngự uyển nên trở dạ sinh non, điện Phi Sương hỗn loạn, vừa lúc Hoàng
thượng không ở trong cung nên… nô tài mới ngẫu nhiên gặp được. Sau đó Hoàng thượng
liền sai nô tài rước nương nương trở về Trường Môn.”
“Vậy à?” Trần A Kiều nhướng mày hiếu kỳ. Có bao nhiêu là người
hầu hạ Lý Chỉ như vậy, tại sao lại để cô ta sểnh chân trượt ngã cơ chứ? Nhưng
điều này cũng chẳng quan hệ gì tới nàng cả. Nàng đang suy tư thì đột nhiên nghe
thấy một tiếng hỏi ngang ngược, “Ngươi là ai?”
Chư Ấp công chúa Lưu Thanh là con gái thứ ba của Hoàng hậu Vệ
Tử Phu. Cô bé không giống như đại tỷ là Vệ Trường công chúa Lưu Phỉ thuở nhỏ đã
chịu không ít đau khổ ở trong cung Vị Ương, cũng không giống nhị tỷ là Dương Thạch
công chúa Lưu Vân kế thừa được tính tình dịu dàng của mẫu thân. Từ nhỏ cô đã là
con gái của đôi phu thê được tôn quý nhất vương triều, thân phận đó đã khiến cô
có tính cách kiêu ngạo, lớn lên ở một nơi tranh đấu khốc liệt nhất trong thiên
hạ như cung Vị Ương mà không hề phải lo nghĩ, không hề có lấy một chút khiêm tốn.
Hôm nay cô đang ở trong điện Tiêu Phòng trông người đệ đệ
yêu thương nhất của bốn mẹ con thì đột nhiên hỏi mẫu thân một câu, “Sao lâu nay
phụ hoàng không đến thăm chúng ta nhỉ?” Mẫu hậu lập tức biến sắc, Lưu Phỉ trông
thấy không ổn nên liếc mắt ra hiệu cho cô đi ra ngoài. Cô mang một bụng ấm ức bỏ
đi, rõ ràng chỉ là một câu hỏi vô cùng bình thường mà sao lại có thể khiến cho
không khí trong điện Tiêu Phòng lúng túng đến như vậy.
“Công chúa, người cứ chơi ở vườn ngự uyển đến khi Hoàng hậu
nương nương bình tĩnh lại là được rồi.”
Lưu Thanh xoay người lại lườm Thải Thanh, đùng đùng nổi giận,
“Ta muốn đi điện Tuyên Thất tìm phụ hoàng.”
“Việc này…”, Thải Thanh ra vẻ khó khăn, “Công chúa, chúng ta
không được làm phiền Hoàng thượng.”
“Phụ hoàng luôn thương ta, không việc gì đâu.”, Lưu Thanh
quay ngoắt người lại, cười khanh khách.
“Nhưng lúc này… Hoàng thượng không ở điện Tuyên Thất.”
“Không có ở đó”, Lưu Thanh kinh ngạc dừng bước, nhìn mặt trời
trên đầu, “Phụ hoàng luôn luôn làm việc chuyên cần, sao lúc này lại không ở điện
Tuyên Thất?”
…
Lưu Thanh lườm một cái rồi cả giận quát lên, “Rốt cuộc thì
ngươi có nói hay không?”
Cái nhìn kia rõ ràng là không có bao nhiêu uy hiếp nhưng Thải
Thanh vẫn rùng mình, vị công chúa Chư Ấp này không giống như Hoàng hậu nương
nương có xuất thân từ ca cơ nên khó thông cảm với kẻ hầu người hạ. Trước ở điện
Tiêu Phòng đã có một cung nữ chỉ vì mang thức ăn lên đụng phải Lưu Thanh mà bị
phạt đánh những mười gậy. Lúc đó Hoàng thượng sủng ái Vệ hoàng hậu nên sủng ái
luôn cả vị Công chúa Chư Ấp này, thường xuyên giá lâm điện Tiêu Phòng. Vệ hoàng
hậu cảm thấy không đành lòng đang định bảo thôi đi nhưng Hoàng thượng lại cười
nói đó chẳng qua chỉ là một nữ tỳ. Vệ hoàng hậu vốn là người chưa bao giờ nghịch
ý Hoàng thượng, thế là mọi người đành phải đứng nhìn cung nữ kia bị đánh mười gậy,
chưa tới một tháng sau thì ngọc nát hương tiêu.
Quét sân tảng sáng điện huy hoàng
Tạm xếp quạt vào, dạ xốn xang
Dung nhan ngà ngọc thua thân quạ
Được đến Chiêu Dương đón mặt trời
(Trường Tín[2'> thu từ – Kỳ 3 – Vương Xương Linh)
[1'> Trường Tín là tên một cung điện thời Hán nằm ở phía Tây
Bắc huyện Trường An, tỉnh Thiểm Tây. Vương Xương Linh viết bài này mô tả tâm
tình ai oán của nàng tiệp dư họ Ban sau khi bị thất sủng do Hán Thành Đế nghe lời
dèm pha của hai chị em Triệu Phi Yến. Tác giả dùng cách so sánh của thơ xưa, ví
mình không bằng con vật, mà con vật đó thường đáng ghét (nói “Quạ” để chỉ “Yến”
trong tên Triệu Phi Yến).
Lưu Thanh không biết đến những điều này, chỉ biết rằng mình
là công chúa tôn quý nhất của Đại Hán, không ai có thể mạo phạm sự tôn nghiêm
cao ngạo của mình. Tuy nhiên, sau khi hồi cung, Công chúa Duyệt Trữ được hưởng
sự sủng ái còn hơn cả Công chúa Chư Ấp. Người lên kẻ xuống, tình cảm của Hoàng
thượng đối với cô cũng phai nhạt rất nhiều. Nếu như Công chúa không biết tự
khép mình, đến một ngày nào đó xảy ra chuyện thì liệu Vệ hoàng hậu trong tình
thế nguy hiểm như hiện giờ có thể bảo vệ cho cô được bình yên hay không?
Thải Thanh nghĩ đến điều này nên bẩm báo sự thực, “Đêm qua,
Hoàng thượng không ở trong cung.”
“Không ở trong cung”, sắc mặt Lưu Thanh không ngờ lại trở
nên bình thản, “Phụ hoàng thường xuyên xuất cung.” Cô kéo dài giọng, “Khó trách
là ít đến thăm chúng ta.”
“Công chúa”, Thải Thanh hạ giọng, “Nơi Hoàng thượng đi chính
là phủ Đường Ấp hầu.”
“Đường Ấp hầu, là ai thế?” Lưu Thanh sửng sốt, liền đó đã kịp
nhớ ra, bĩu môi nói, “Chính là cái bà hoàng cô chưa bao giờ đối xử tốt với
chúng ta ấy à.”
“Công chúa Chư Ấp”, Thải Thanh sợ tái mặt, “Người có biết
người trong phủ Đường Ấp hầu là ai không? Đây chính là nhà của Trần hoàng hậu
xưa kia, mẫu thân của Hoàng tử trưởng và Công chúa Duyệt Trữ đấy.”
Lưu Thanh sầm mặt. “Ngươi nói thật không?” Cô nheo mắt nhìn
Thải T