
nhọc lên tiếng hỏi, “Giai Nghê đâu rồi?”
Trưởng công chúa Quán Đào thản nhiên, “Bị lôi ra ngoài rồi.
Sau này con sẽ không gặp lại nó nữa.”
“Thôi bỏ qua đi”, Trần A Kiều đáp xuôi, “Có lẽ cũng là ý trời.”
Ánh nắng ban mai đọng lại trên đôi mi nàng khe khẽ chớp chớp trông vô cùng quyến
rũ, “Mẫu thân hãy cho Giai Nghê đi.”
Lưu Phiếu bất giác liếc về phía Lưu Triệt, thấy y cười gằn
như thể cố nén lại một cơn giông bão, “A Kiều tỷ đã cầu xin thì trẫm tự nhiên
vui vẻ tuân mệnh. Cô cô”, y quay đầu lại, “Đứa hầu gái này là người của quý phủ,
trẫm giao cho người xử trí. Ngày sinh nhật của cô cô đã qua, giờ cũng không còn
sớm nữa, trẫm phải về cung thôi.”
“Ừ.” Lưu Phiếu quay sang, “Trần Lãng, chuẩn bị xa giá cho
Hoàng thượng.”
“Tảo Tảo chắc cũng tỉnh dậy rồi, ta đi xem nó thế nào”, Trần
A Kiều tìm cớ thối lui.
“A Kiều tỷ”, Lưu Triệt trầm giọng gọi, “Nàng là cung phi,
thánh giá khởi hành mà không muốn đi cùng sao?… Trần nương nương.”
“… Thần thiếp cần phải tuân lệnh nhưng Tảo Tảo còn chưa thức
dậy. Chi bằng…”
“Dương Đắc Ý”, Lưu Triệt không quay đầu lại, “Các ngươi chờ
Công chúa Duyệt Trữ tỉnh dậy thì mời Công chúa và Hoàng tử trưởng hồi cung.”
Trần A Kiều lẳng lặng đứng ở trước ngự xa. “A Kiều tỷ”, Lưu
Triệt ở trên xe chìa tay ra, “Lên đây đi.”
“A”, A Kiều bỗng nhiên đảo mắt giảo hoạt, “A Kiều thường
nghe câu “Tự cổ vua hiền thần sát cánh, Chủ nhân mất nước nữ theo hầu”, Hoàng
thượng là vua hiền, hay là hãy thôi đi.”
Lưu Triệt nhướng mày, cặp mắt đen sắc sảo nhìn xoáy vào
nàng, “Thật không ngờ Kiều Kiều lại suy nghĩ cho trẫm?”
“Đây là trách nhiệm của A Kiều.” Nàng đắc ý mỉm cười, không
chút sợ hãi.
“Hoàng thượng?” Mã Hà La ở phía trước khẽ hỏi.
“Ừm”, Lưu Triệt lên tiếng đáp, nheo mắt ra lệnh, “Khởi giá.”
Vẻ mặt y rất khó hiểu.
Trần A Kiều thở dài, định lui lại một bước. Cung xa lốc cốc
tiến về phía trước. Khi đi ngang qua chỗ Trần A Kiều, y vươn tay ra, dùng sức
ôm lấy eo nàng và nhấc bổng nàng lên xe.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, do khoảng cách quá gần nên bắt
gặp ngay ánh mắt của Lưu Triệt. “Kiều Kiều, có làm vua hiền hay là quân chủ mất
nước thì trẫm cũng không thèm để tâm. Tất cả đều là cách nói của người đời,
riêng trẫm tự tin rằng hoàng triều do trẫm trị vì sẽ lớn mạnh thịnh vượng, tiến
vào thời đại phồn vinh trước nay chưa từng có.”
Trần A Kiều thoáng ngây người, bỗng nhiên không nhịn được cười
phá lên. Lưu Triệt tỏ vẻ bực bội.
“Có gì hay mà cười?”, y lạnh lùng hỏi.
“Đúng là rất buồn cười.” Trần A Kiều vừa đáp vừa thấm cho
khô nước mắt.
Nếu như nhiều năm về trước hoặc là nhiều năm về sau, Ban tiệp
dư cũng nói những lời tương tự ở trước ngự liễn thì không biết Hán Thành Đế có
thể học theo Lưu Triệt hôm nay không? Nhưng dù sao Lưu Triệt và Lưu Vụ cũng
không phải là cùng một hạng người. Nhiều khi, được tiếng là người hiền chốn hậu
cung thì có ích lợi gì chứ?
Trận cười khiến gương mặt nàng đỏ bừng, Lưu Triệt nhẹ nhàng
mơn trớn, cảm giác da mặt nàng mịn màng như gấm thì không khỏi thốt lên một tiếng
kinh ngạc, “A Kiều tỷ thật đúng là không giống như người đã ba mươi tuổi đâu.”
Nàng cứng người, sắc mặt dần dần lạnh xuống, tránh khỏi vòng
tay của y. Mặc dù không phải là ngự liễn chính thức nhưng cỗ long xa này vẫn rất
tinh xảo rộng rãi, ở bên trong còn xa hoa lộng lẫy hơn. Lưu Triệt ngồi ở bên hướng
đông. Đã lên xe rồi nên Trần A Kiều cũng phải chấp nhận sự thật, ngồi vào chỗ ở
phía tây, vén rèm xe lên nhìn qua cửa sổ ngắm đường phố Trường An, lấy đó làm
vui.
Long xa ra khỏi cổng chính phủ Đường Ấp hầu, đi qua chợ phía
đông, Tử Dạ y quán rồi lên cầu Kim Môn vào cung Vị Ương. “Hoàng thượng”, Trần A
Kiều quay đầu lại, “Đây không phải là đường tới cung Trường Môn.”
Lưu Triệt liếc nhìn nàng, “Ai nói là tới cung Trường Môn chứ?”
Nàng chau mày thầm oán trách y không có phong độ, cố gượng
cười nói, “Thôi, người hãy cho thiếp xuống ở chỗ điện Thừa Minh, thiếp tự đi về
được rồi.”
Lưu Triệt coi như không nghe thấy, ra lệnh: “Đến điện Chiêu
Dương.”
Trong thời đại Lưu Triệt trị vì, điện Chiêu Dương không phải
là điện nổi tiếng trong hơn bốn mươi điện ở cung Vị Ương, thua xa điện Tiêu
Phòng của Hoàng hậu nhưng lại chỉ kém điện Tuyên Thất một bậc. Bởi vì một câu
thơ, một câu chuyện xa u oán của một cặp tỷ muội tuyệt sắc nên Trần A Kiều lại
cảm thấy rất hứng thú với điện Chiêu Dương.
“Thì ra chỉ thế này thôi”, A Kiều ngửa đầu nhìn cung điện
tráng lệ này, thở dài thì thầm.
“A Kiều tỷ có chuyện gì sao? Cứ giống như chưa bao giờ tới
nơi này vậy”, Lưu Triệt khoanh tay nói.
Nếu như mặt trời mọc lên từ đằng sau điện Chiêu Dương thì thật
sự sẽ có một con quạ từ phía đông bay tới, trên đôi cánh còn nhuộm màu nắng hay
sao? Chỉ sợ khung cảnh đó sẽ làm mọi người nhỏ lệ mất.
“Cũng đã lâu lắm không tới nơi này rồi.” Nàng thản nhiên
đáp, “Không biết Hoàng thượng lần này dẫn A Kiều tới đây là có ý gì?”
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt bước lên bậc thềm đá, “Nàng làm loạn
đã đủ rồi, cũng nên chuyển tới đây thôi.”
“Hoàng thượng rõ ràng đã đồng ý để cho thiếp tiếp tục ở lại
T